Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Uất Trì Thần run lên bần bập, ông ta ngây người ra khoảng vài giây rồi mới quay đầu lại.
Vừa liếc mắt đã nhìn thấy Đậu Nành đang đứng trước mặt mình.
Lúc này Uất Trì Thần vẫn không thể tin vào mắt mình, chẳng phải giờ này đáng lẽ Đậu Nành đã lên máy bay quay trở về nước cùng ba mẹ nó sao, sao lại có thể xuất hiện ở đây chứ?
Hai người nhìn nhau khoảng vài giây, Uất Trì Thần đột nhiên phớt lờ Đậu Nành và bước ra ngoài.
“Vu Ba, Vu Bai”
Ông ta gặp ảo giác rồi, phải bảo Vu Ba đi mời bác sĩ mới được.
Đậu Nành vốn tưởng rằng Uất Trì Thần sẽ rất vui khi nhìn mình mới đúng, nhưng không ngờ rằng ông ta lại không để ý đến cậu bé.
Gậu bé hơi nghiêng đầu, chẳng lẽ ông cố ngoại tức giận khi thấy cậu bé quay về sao?
Nghĩ đến đây, Đậu Nành vội vàng đuổi theo bước chân Uất Trì Thần.
“Ông cố ngoại, có phải ông giận Đậu Nành không? Nhưng Đậu Nành muốn ở lại với ông cố ngoại”
Bộp!
Đầu của đứa bé đập vào chân của Uất Trì Thần, Uất Trì Thần dừng lại.
Vu Ba bị gọi đến tên.
thì lúc này cũng đi vào và mỉm cười nói: “Thưa ông chủ.
“Chuyện, chuyện gì xảy ra vậy?”
Uất Trì Thần thấy giọng nói của mình hơi run run: “Đã tiễn người lên máy bay hết chưa?”
“Rồi ạ” Vu Ba gật đầu: “Đã tiễn lên máy bay hết rồi”
Nghe thấy thế, Uất Trì Thần thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt”
Nhưng cùng lúc này ánh sáng nơi khóe mắt ông ta cũng trở nên ủ rũ.
Quả nhiên ông ta bị ảo giác, Vu Ba đã tiễn mọi người lên máy bay hết rồi mà ông ta lại nhìn thấy Đậu Nành quay về.
Hơn nữa vừa rồi thằng bé còn đâm vào chân mình, Uất Trì Thần lại cho rằng đó là ảo giác của mình.
“Thưa ông chủ…’ Vu Ba ho nhẹ một tiếng, hình như hơi do dự một chút.
Một lúc sau ông ấy mới nói: “Mợ chủ đáng kính nói để Đậu Nành ở lại với ông, vậy nên tôi mới đón Đậu Nành quay về.
Là tôi tự ý hành động, hy vọng ông chủ đừng trách Uất Trì Thần mở to hai mắt, dường như không dám tin.
Những lời nói này của Vu Ba là giải thích cái gì? Ông ta lẩm bẩm hỏi.
“Ông nói gì? Vữa nấy…
mấy chuyện xảy ra ấy thì ra không phải là ảo giác của tôi sao?”
Đậu Nành thực sự đã quay về? Không có lên máy bay?
Lúc đầu Vu Ba còn thắc mắc sao mà ông cụ lại ngó lơ Đậu Nành, không ngờ lại vì nguyên nhân này.
Ông ấy không nhịn được mà bật cười: “Ông chủ, chuyện này sao có thể là ảo giác được? Đậu Nành đang đứng đẳng sau ông đấy”
Vừa dứt lời, giọng nói hơi buồn hờn của Đậu Nành vang lên từ đằng sau: “Ông cố ngoại ghét bỏ Đậu Nành rồi sao?”
Uất Trì Thần: ‘…’ Cô vợ đán!
Sao có thể như vậy được?
Sao ông ta có thể ghét bỏ đứa cháu cố ngoại bé bỏng ngoan ngoãn của mình được? Đây là chuyện mà cả đời này không thể nào xảy ra đượ!
cUất Trì Thần vội vàng quay đầu lại, khom lưng xuống muốn bế Đậu Nành lên rồi vội vàng giải thích: “Đậu Nành đừng hiểu lầm, sao mà ông cố ngoại có thể ghét bỏ cháu được? Chỉ là vừa rồi ông cố ngoại cứ tưởng cháu lên máy bay rồi, không biết cháu lại quay về!”
Vẻ mặt của Đậu Nành vẫn rất buồn rầu và không vui: “Nhưng vừa nấy ông cố ngoại nhìn thấy Đậu Nành, hình như ông không vui chút nào”
“Vui chứ! Vui chứ! Ông cố ngoại vui nhất, nhưng..
sao cháu không lên máy bay? Không phải nói muốn cùng ba mẹ cháu về nước sao? Sao lại…
Đậu Nành nhếch mép, lộ ra hàm răng sạch sẽ: “Mẹ nói ông cố ngoại ở một mình rất cô đơn, nên để cháu ở lại với ông cố ngoại! Mẹ và ba về nghĩ cách, đến lúc đó thì tới đón chúng ta cùng nhau về nước!”
Lại là Hàn Minh Thư…
Lòng Uất Trì Thần chua xót khổ sở, không ngờ đứa cháu dâu của ông ta lại biết thương cho một ông già như ông ta, nhưng cô càng như thế này thì Uất Trì Thần càng nhớ lại những gì đã làm với cô trước đây, khuôn mặt già nua lại càng thấy hổ thẹn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...