Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc


“Kièu Trị.”
Kièu Trị bị gọi đến tên cả người chấn động, kinh hỷ quay đầu lại nhìn Dạ Âu Thần: “Uất Trì??”
“Thời gian vừa qua, cảm ơn”
Nói rồi, không đợi Kièu Trị phản ứng lại, Dạ Âu Thần quay người rời đi.

Hàn Minh Thư đang đợi cũng cười theo, sau đó chạy theo sau.

Mà Kièu Trị vẫn còn đứng ngơ ở chỗ cũ, cho rằng lúc này anh ta xuất hiện ảo giác rồi, nếu không thì sao anh ta lại nghe được hai chữ cảm ơn từ miệng của Uất Trì?
“Tỉnh lại đi” Giọng nói của La Lo Li truyền đến, Kièu Trị mới hoàn hồn lại, nhưng mà người ban nãy đứng trước mặt anh ta đã sớm đi xa rồi, Kièu Trị chửi thề một tiếng, muốn đi theo vào, lại bị La Lo Li kéo lại: “Cậu đi theo để làm gì? Bọn họ cũng đã qua kiểm tra an ninh rồi”

Kièu Trị nhìn La Lo Li: “Vừa nãy cậu có nghe thấy không? Uất Trì nói cảm ơn với tôi rồi, đúng không?”
La Lo Li nhìn thấy bộ dạng này của anh ta, nhịn không trợn mắt trắng, gật đầu: “Ừm, quả thật là nói rồi, cậu phấn khích cái gì?”
Anh ta đột nhiên trở nên phấn khích, con người lạnh lùng như Uất Trì, lại có thể mở miệng vàng của anh ra nói lời cảm ơn, Kièu Trị đột nhiên cảm thấy như mình làm anh em với anh ấy lâu vậy là đáng giá rồi!
Đợi đã, không đúng…
Anh ta sao lại quên mất chuyện quan trọng nhất rồi.

“Mẹ nó, hôm nay vốn dĩ tôi tới là nhìn xem con của Uất Trì và chị dâu mà, kết quả đứa nhỏ đâu?
Sao đến cả cái bóng dáng đứa nhỏ tôi cũng không thấy?
Nghe vậy, La Lo Li nhìn về phía hình bóng bọn họ rời đi, cũng không phát hiện thấy bóng dáng trẻ con, chỉ có vài người lớn.

“Kì lạ, vừa nấy đứa nhỏ đó không phải ở bên cạnh bọn họ sao? Sao mà…
Đột nhiên mất bóng rồi?”
“Cậu nhìn thấy rồi, sao tôi còn chưa thấy?”
La Lo Li gật đầu: “Thấy rồi, nhìn giống giám đốc Uất Trì lắm, cậu sao lại không thấy?”
Không lý nào, La Lo Li chau mày nhìn đoàn người rời đi, trong lòng dân dần cảm thấy kì lạ, bên cạnh bọn họ bây giờ cũng không có đứa bé nào, nhưng mà ban nãy cô ấy rõ ràng nhìn thấy mà, đây rốt cuộc là sao đây?
Trước đó Kièu Trị nói anh ta không thấy, cô ấy cho rằng trong mắt Kièu Trị chỉ có Uất Trì, nên mới không thể ý tới cậu bé đáng yêu vừa nhỏ vừa thấp.


Nhưng mà bây giờ, cô ấy cũng hoài nghi bản thân có phải hay không nhìn nhầm rồi.

Vu Ba đứng bên cạnh nghe hai người nói chuyện, phút chốc nghĩ ra gì đó, nhìn theo hướng Hàn Minh Thư và Dạ Âu Thần rời đi, nhìn chằm chằm một lúc cảm thấy có gì không đúng lắm.

Kièu Trị: “Nhìn thấy thiệt hả?”
La Lo Li thở phào một cái, xem ra không chỉ mình cô ấy nhìn thấy.

Nếu như mọi người đều không nhìn thấy, chỉ có mỗi mình cô thấy, ắt hẳn tối nay cô sẽ bị hù đến mất ngủ mất.

“Chắc chắn là nhìn thấy rồi, tôi còn tận tay đưa cho thiếu gia bé nhỏ quà mà ông cụ Uất Trì chuẩn bị mà, mới chớp mắt cái sao lại không thấy bóng người rồi? Không được không được, tôi phải báo cho bọn họ!” La Lo Li kéo Vu Ba lại: “Chú Vu, chú đừng vội, cháu nghĩ không chỉ mối mình chúng ta phát hiện ra vấn đề này đâu, nói không chừng có thể đứa nhỏ đi phía trước bị người lớn che lại rồi.

chú nhìn Minh Thư bọn họ giống như không có phát hiện gì, chắc là không sao đâu?”
“Không được không được, đây không phải là chuyện nhỏ đâu!” Vu Ba vừa lấy điện thoại ra, vừa gọi điện vừa ngóng về hướng Dạ Âu Thần bọn họ rời đi.


Kièu Trị và La Lo Li nhìn thấy bộ dạng gấp gáp của ông ta, cũng không thể ngồi không nhìn, bèn lên trước chặn ông ta lại: “Chú Vu, tuổi chú đã cao tuổi theo bọn họ cũng không tốt lắm, không ấy chú ngồi đây chờ đi, để cháu chạy theo hỏi”
Vu Ba nghĩ ngợi rồi gật đầu: “Vậy được, cô mau đi đi, hỏi cho rõ ràng, nếu không đứa nhỏ này mà mất tích…
là gay go rồi”
“Không vấn đề gì”
Kièu Trị và La Lo Li nhìn nhau, tăng tốc đuổi theo.

Vu Ba đứng tại chỗ sốt ruột chờ đợi, ông ta muốn gọi cho Dạ Âu Thần, kết quả lại là máy bận, Kièu Trị và La Lo Li lại đi tìm bọn họ rồi, Vu Ba chỉ có thể đứng đợi tại chỗ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui