Ánh mắt của Tiêu Túc ôn nhu như nước mà nhìn cô ấy, dưới anh đèn lại càng lộ ra vẻ thâm tình, bên trong đầy tình cảm sâu nặng đối với cô ấy, trước đây Tiểu Nhan không biết, nhưng sau khi cậu ta nói rõ lòng mình, bây giờ Tiểu Nhan đã nhìn rõ được.
Sau khi nhìn rõ đượ Tiểu Nhan sợ đến mức lùi về phía sau hai bước.
Sau đó xoay người.
“Anh đi ra ngoài.”
Nếu như cô đã không muốn tôi đứng cùng thì tôi sẽ đi ra trước vậy.
Chuyện cô ấy không biết đó là, sau khi cô xoay người đi, ánh mắt của Tiêu Túc liền trở nên ảm đạm, sau khi nói những lời kia với Tiểu Nhan liền rời khỏi phòng bếp.
Rám!
Sau khi cảnh của phòng bếp bị đóng lại, xung quanh lại yên tĩnh như cũ, Tiểu Nhan mới chậm rãi quay người.
Cô ấy nhìn cánh cửa mà ngày người ra, thu lại ánh mắt bắt đặc đi kia lại.
Con người Tiêu Túc cũng không tệ, nhưng mà chuyện tình cảm không thể gắng gương được, giống như cô ấy gắng gương với Hàn Thanh vậy, Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan hít vào một hơi, lúc sau mới thở dài một hơi nặng nhọc, cúi đầu bắt đầu rửa đổi ăn.
Sau khi Hàn Mộc Từ lôi Kièu Trị ra, trong nháy mắt Kièu Trị liền biến thành một đứa bé hiểu kì: “Chị dâu, chị có con với Uất Trì rồi hả, nhìn như thế nào? Có ở trong nhà không? Em có thể gặp được không? Ui chà!”
“….”
Hàn Minh Thư thấy người trước mắt kích động y hệt như mình lên chức làm cha vậy, không nhịn được mà nhíu mày: “Cậu kích động cái gì hả?”
Bị cô nói như vậy, Kièu Trị cũng phát hiển bản thân hơi kích động quá rồi, cười hì hì: “Em là đang vui mừng cho bạn mình mà.
Hơn nữa, trước đây em chỉ biết chị với Uất Trì đã từng ở bên nhau một khoảng thời gian, không biết là hai người còn có con rồi đấy, bao nhiêu tuổi rồi?”
“Năm tuổi.”
Hàn Minh Thư nói ra một con số, nghĩ lại lại cảm thấy không đúng, sửa lại: “Qua năm nay là thành sáu tuổi Vừa nghe xong số tuổi, trong nháy mắt Kièu Trị không nói được gì.
Mất rất lâu, anh ta mới tìm được giọng nói của minh về, khàn khàn mà nói: “Đã, đã lớn như vậy rồi cơ à, ha ha ha nhanh thật đấy, khoan không đúng lawms.”
Anh ta vỗ vỗ đầu mình, vẻ mặt như đang phát hiện ra châu lục mới vậy: “Trước đây chị nói với em là hai người mới bàn về kết hôn, rồi trong thời gian đó Uất Trì lại xảy ra chuyện, cách bây giờ cũng đã bao lâu đâu, sao lại có một đứa con sáu tuổi được?”
Nói xong, Kièu Trị đã bắt đầu nghĩ ra trong đầu được một kịch bản máu chó rồi, sau đó anh ta bị chính mình dọa sợ, trợn tròn mắt nhìn Hàn Mộc Từ: “Đứa bé kia…
không phải là của Uất Trì hà?”
Hàn Minh Thư: “
Cô bị suy nghĩ kì lạ của anh ta làm cho sợ hãi.
Rất muốn hỏi anh ta, làm sao mà anh ta lại nghĩ xiêu vẹo ra được thể.
Nhưng mà không đợi cô mở miệng, lại có một âm thành vang lên.
“Trước đây cậu chủ và cậu chủ nhà chúng tôi có sống chung với nhau sinh ra cậu chủ nhỏ, anh này, dừng có mà ăn nói hàm hồ, không thể nói lung tung được.”
Tiêu Túc đang đi đến.
Hửm? Cậu ta không phải là đang ở trong phòng bếp giúp đỡ Tiểu Nhan sao?
Nhìn thẳng vào mắt Tiêu Tức, nhất thời Kièu Trị mở to mắt ra, lúc trước anh ta còn nghi ngờ thân phận của Tiêu Túc, bây giờ sau khi cậu ta mở miệng nói, Kièu Trị liên nhận ra thân phận của cậu ta.
“Hóa ra anh là người của Uất Trì.”
Uất Trì.
Tiêu Húc biết sau lúc đó Dạ Âu Thần đã đổi lại tên gọi là Uất Trì Thần, vì vậy nghe thấy Kièu Trị nói Uất Trì, liền đoán được đó chính là cậu chủ Dạ.
Cậu ta không nói tiếp, Kièu Trị thu lại ánh mắt, nheo mắt cười nói: “Thật muốn gặp con của Uất Trì, chắc nó phải gọi em là chủ nhỉ? Nó đâu rồi vậy chị dâu?”
Hàn Minh Thư: “Bây giờ Đậu Nành không ở đây, nó đang ở bên chỗ ông ngoại, nếu như cậu muốn gặp, có thể đến nhà Uất Trì tìm nó.”
Kièu Trị vừa nghe, nháy mắt liền lúc túng, xua tay: “Vậy thì quên đi, có cơ hội thì gặp sau, bảo em đến nha Uất Trì, ông cụ Uất Trì lại nói cho em một trận, nói không chứng còn mách với ông cụ nhà em, đến lúc đó mọi hành động của em lại bị ràng buộc, ba ngày sau mấy người phải về nước rồi, đến lúc đó mà em lại bị hạn chế hoạt động thì không thể đi cùng mọi người được!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...