Chuyện này…
có hơi không hợp lí cho lắm.
Nhưng mà Hàn Minh Thư vẫn quyết định sẽ đợi thêm xem sao, chờ đến khi anh ta trả lời tin nhắn rồi mới tỉnh sau.
Dù sao thì vẫn còn năm ngày nữa họ mới về nước.
Còn Tiểu Nhan, quả thật giống như lời Da Âu Thần đã nói, vào ngày hôm sau, sau khi thức dậy, cô ấy đã không còn khóc hay làm ẩm lên nữa, cô ấy giống như không hề trải qua chuyện buồn phiền gì cả, cười cười nói nói như thể cô ấy đã trở lại là chính mình trước đây, vô tư vô lo.
Dáng vẻ này của cô, bề ngoài thì có vẻ là không có vấn đề gì nữa rồi.
Thế nhưng Hàn Minh Thư lại có thể nhìn ra trong nụ cười của cô ấy dường như đang che giấu những giọt nước mắt ở trong tim.
Cô cảm thấy hơi khó chịu, nhưng lại không biết phải khuyên bảo thế nào.
“Minh Thư, cầu không cần lo cho tớ, có thể tớ sẽ hơi buồn một chút, nhưng mà cậu nhìn tớ bây giờ mà xem, tớ đã cố gắng thay đổi bản thân rất nhiều, tớ không phải là loại con gái yếu đuổi mỏng manh, tớ có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân mình, sau này tớ sẽ ngày càng tốt hơn, rồi sẽ có một ngày tớ có thể quên đi người đó, sau đó sẽ tìm thấy một người khác tốt hơn”
Mặc dù những lời cô ấy nói ra vô cùng chắc nịch, nhưng Hàn Minh Thư lại không hề tin dù chỉ một lời, chi lặng lẽ ôm lấy cô ấy.
Hai ngày sau Kièu Trị đã trả lời tin nhắn của cô, anh ta đã phần nàn trên Zalo cả ngày trời.
Hóa ra anh ta không cố ý biến mất khỏi Zalo, mà là điện thoại di động của anh ta đã bị ông già anh tịch thu.
Khoảng thời gian gần đây vô cùng khốn khó, sống không bằng chết, chết còn hơn sống! Hàn Minh Thư nghe anh ta than thở tràng giang đại hải trên Zalo, mới biết rằng thì ra anh ta đã đưa ông nội trở về Việt Nam đón Tết rồi, mấy ngày nay phải cùng ông nội đi gặp mặt đủ thể loại họ hàng thân thiết.
Nói là thân thiết, chẳng qua cũng chỉ là biến tướng của việc dắt anh đi để mai mối mà thôi.
Lúc nghe tới đây, Hàn Minh Thư liền chịu không được bèn muốn trêu đùa anh ta: “Điều này không phải rất tốt hay sao? Đây đều là vì nghĩ cho chuyện chung thân đại sư của cậu mà ” Kièu Trị rủ lên như một con sói trong cuộc gọi trên Zalo: “Chị dâu nhỏ à, chỉ còn thừa dịp này mà cười nhao em.
Nếu hôm qua người bị không phải là em thì sớm muộn gì cũng sẽ đến lượt Uất Trì thôi, lúc đấy chị có còn nói là rất tốt không?”
Hàn Mộc Từ nghe vậy cũng không tức giận, có khẽ nhưởng mày: “Vậy thì hai người vẫn không giống nhau, Uất Trì đã có chủ rồi còn cậu … là kẻ độc thân.”
“Không phải chứ!” Tiếp theo đó, Hàn Minh Thư liền nghe thấy tiếng Kièu Trị ở đầu dây bên kia nhảy dựng lên, sau đó liền kêu la oai oái như đã trúng cái gì đó, mất một hồi lâu mới nói với cô bằng giọng đảng thương: “Đừng chứ chỉ dầu, em cùng với Uất Trì và chỉ dâu vừa gặp liền trở nên thân thiết, khó khăn lắm mới có tình cảm sâu đậm như vậy, nếu mọi người trở về Việt Nam rồi, vậy em phải làm sao đây? Sau này em sẽ phải một mình rồi, em sẽ cảm thấy lẻ loi, cô đơn lắm luôn!”
“Hay là như này đi, nói cho em biết mọi người đang ở đâu, bây giờ em sẽ đi tìm mọi người luôn.
Hàn Minh Thư: M Do dự một chút xong Hàn Minh Thư liền nói cho anh ta dia chi.
Lúc trước anh liên tục không cầm được điện thoại, bởi vì bị hạn chế, bây giờ có lẽ đã được tự do rồi chứ?
Quả nhiên, không bao lâu sau khi Hàn Minh Thư nói cho Kièu Trị biết địa chỉ, Kièu Trị liền lập tức cúp máy sau đó đi ngay.
Sau khi nghe tiếng gác máy vọng lại, Hàn Mộc Từ cũng tiên thể nhìn xem thời gian một chút, Kièu Trị từ nhà tức tốc tới đây có lẽ sẽ nhanh lắm đấy? Cậu ấy sẽ không phóng xe đấy chứ?
Hàn Minh Thư liếc nhìn một cái, quả nhiên là đã nhìn thấy Kièu Trị đang đứng bên ngoài, cô liền ra mở cửa Khi Kièu Trị nhìn thấy cô, anh ta liền lập tức tỏ vẻ đáng thương, sau do dang rộng hai tay và lao về phía có: “Chị dâu nhỏ à, em nhớ mọi người nhiều làm Hàn Mộc Từ ngày người đứng đó, như thể cô không mong đợi anh làm hành động như này, nhưng trước khi có tránh anh, Kièu Trị đã tự mình dừng lại và đứng đó với đôi tay dang ra như đông cứng trong không khí.
Một lúc lâu sau, anh đi ngang qua Hàn Mộc Từ sau đó đến ôm cái tủ ở bên cạnh..