Lúc nhắc đến mẹ của mình, giọng điệu Da Mạc Thầm liền trở nên xa xăm, bởi vì anh cũng không còn kỷ ức gì nữa, vì thế anh căn bản cũng không nhớ ra được những chuyện đã xảy ra năm ấy.
Hàn Minh Thư còn nhớ khi lần đầu tiên anh nhắc đến mẹ mình với cô, biểu cảm trong ánh mắt và dáng vẻ của anh lúc ấy đều vô cùng buồn bã.
Không ngờ rằng bây giờ…
Quả thật việc mất trí nhớ đôi khi cũng không hoàn toàn là chuyện xấu.
Tuy rằng sẽ quên mất đi một vài chuyện quan trọng, nhưng đồng thời cũng không còn phải nhớ đến những chuyện đau khổ và khó chịu trước đây.
Giống như…
sống lại một lần nữa.
Có gì không tốt chứ? Chỉ cần bản thân anh không bị sao là được rồi.
“Nếu như anh vẫn còn cảm thấy trong lòng bất an thì dừng về nữa, em đoán là ông ngoại cũng sẽ không ép anh.”
“Sao lại nói vậy?”
Da Âu Thần liền nhìn cô rồi đưa tay ra sở cắm cô: “Lúc em tiếp cận anh không phải là rất mưu mô sao, sao bây giờ lại ngốc như vậy chứ? Đến cả một chuyện còn con như thể cũng không thể nghĩ thông U?”
không ngờ bản thân lại bị đối phương cười nhạo như vậy.
“Anh nói cái gì cơ? Anh nói ai mưu mô? Nếu không phải lần đầu tiên gặp mặt em, anh đã dùng một giọng nói vô cùng lạnh lùng để nói với em thì em có cần phải dốc hết tâm tư của mình như thể không?”
Còn nhớ lần đầu tiên gặp nhau, anh luôn tỏ ra lạnh lùng như băng, cho dù anh không nhớ ra cô, thể nhưng anh cũng không cần phải không thèm chạm vào cô dù chỉ một cái chứ, nghĩ đến đây Hàn Mộc Từ bằng cảm thấy tức giận, liền nhịn không được mà liếc Dạ Âu Thần một cái.
Da Âu Thần biết rằng mình chọc giận cô rồi, nhưng vẫn muốn trêu chọc có thêm chút nữa, đến khi nào thấy được bộ dạng giận dỗi của cô thì anh sẽ dừng lại, nhưng mà anh lại chợt nhớ đến việc có đang mang thai.
Thế là ý đồ xấu xa này đã bị bỏ qua.
“Được rồi, lúc trước là anh không đúng, sau này sẽ không xảy ra chuyện như thế nữa đâu.
Còn về sợi dây chuyền mà ông ngoại tặng em, em cứ giữ gìn cẩn thận hoặc lấy ra đeo cũng được.
“Thật sự không trả lại a?”
“Trả cái gì? Ông đã đem sợi dây chuyền đó coi như quà ra mắt để tặng em, chính là đã thừa nhận em là cháu dâu rồi, em còn định từ chối sao?”
“Em không phải là có ý đó…”
“Trả lại cho ông ngoại, ông cũng không còn ai để tặng, ông cũng hơn năm mươi tuổi rồi, em cảm thấy là ông còn có thể tặng cho ai chứ?”
Hàn Minh Thư nghĩ ngợi một chút, sau đó hỏi một câu với vẻ dò xét: “Hay là, em tặng lại cho dì nhỏ?”
“Em có nhìn thấy biểu cảm của dì nhỏ lúc nhìn thấy sợi dây chuyền này không?”
Hàn Minh Thư liền suy nghĩ kỹ càng lại, lúc Tổng An nhìn thấy sợi dây chuyền này, trong mắt liền hiện lên những cảm xúc lẫn lộn, đau lòng, căm phẫn, thất vọng và những cảm xúc phức tạp khác hoà lẫn vào nhau.
Nếu như đem sợi dây chuyển này tăng cho đi ấy có lẽ mỗi ngày Tống An đều sẽ nhìn vật nhớ người.
Ai cũng đều không thể tặng được, chẳng lẽ chỉ có thể do cô cất giữ thôi ư? “Em giữ đi.”
Dạ Âu Thần lại tiếp tục nói, Sau cùng Hàn Minh Thư không còn cách nào khác đành phải gật đầu đồng ý: “Vậy em tạm thời sẽ cất giữ nó vậy.”
Bởi vì phải chuẩn bị về nước, nên Hàn Minh Thư đã thông báo tin tức này cho Kièu Trị.
Ở một khía cạnh nào đó mà nói, Kièu Trị đã giúp đỡ cô rất nhiều việc, những khi cô bất lực, có thể nói Kièu Trị là người đã đưa tay ra giúp đỡ cô.
Vì vậy, khi cô và anh định trở về Việt Nam, đương nhiên phải thông báo cho anh ta một tiếng.
Nhưng mà mấy ngày nay Kièu Trị hầu như không hề có động tĩnh gì, đến cả Zalo cũng không thấy hoạt động, tài khoản của anh ta vẫn cứ nằm im lặng như tờ trong danh mục tài khoản bạn bè của cô, so với Kièu Trị trước đây mà nói thì điều này thật sự không bình thường chút nào.
Lúc trước cô vướng bận chuyện riêng nên hoàn toàn không để ý vấn đề này.
Bây giờ, sau khi gửi tin nhắn cho anh ta, cô mới phát hiện ra vấn đề này.
Thế là Hàn Mộc Từ thứ nhấp vào dòng thời gian của Kièu Trị một lần nữa, mới phát hiện ra rằng ngay cả những tin tức mới nhất thì cũng đã được đăng tải một năm trước rồi, những ngày gần đây anh ta không hề đăng bất kỳ một bài mới nào trên dòng thời gian..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...