“Anh không sao rồi à?”
Vẻ mặt của Dạ Âu Thần lúc này trông vô cùng tái nhợt, trên đôi môi không còn một chút thần sắc gì cả, trên trán còn tầm tã mồ hôi lạnh, Nhưng cho dù là như vậy, Da Âu Thần vẫn mim cười an ủi người phụ nữ mình yêu, nhẹ nhàng nói: “Anh chẳng phải vẫn tốt hay sao? Sẽ xảy ra chuyện gì được chứ?”
Hàn Mộc Từ ngày người nhìn anh một hồi, sau đó đột nhiên lao tới ôm chặt cổ anh: “Anh làm em sợ chết mất, anh vừa nãy…”
“Vừa nãy đầu anh có chút đau, giờ đã không sao nửa rồi.”
Da Âu Thần đưa tay ra vỗ nhẹ lên vai cô, rõ ràng người xảy ra chuyện là bản thân anh, nhưng xem ra anh vẫn bình thản như không, còn Hàn Minh Thư lại sở hãi đến vậy.
Hai người cử thể ôm nhau một hồi, Hàn Minh Thư đột nhiên nhớ đến điều gì, vội vàng đấy Dạ Mạc Thầm ra cảm lấy điện thoại.
“Không được, anh như thế này em không an tâm, em phải gọi điện thoại gọi xe cứu thương”
Dạ Mạc Thầm: “…”
Dạ Âu Thần cười bất lực: “Anh không sao rồi, em gọi xe cứu thương làm gì? Quấy rầy chúng ta à?
Hàn Mộc Từ: “Nhưng anh vừa nãy…”
“Vừa nãy là anh nhớ ra một vài chuyện, vì vậy mới đau đầu, bây giờ đã ổn rồi.”
Trong khi nói, Dạ Mạc Thầm nắm lấy tay cô, mệt mỏi nói: “Không cần gọi xe cứu thương đâu, anh về phòng nghỉ ngơi một lát là ổn.”
Đầu anh vừa trải qua một cơn đau vô cùng, anh hiện giờ cảm thấy bản thân dường như đã kiệt sức.
Hơn nữa có thể những đợt trị liệu gần đầu đã khiến cho cơ thể anh không chịu nổi, Dạ Âu Thần cảm thấy hiện giờ chỉ cần anh nhắm mắt lại, thì sẽ rơi vào trong bóng tối vô tận.
Dạ Âu Thần nói muốn nghỉ ngơi, Hàn Minh Thư không dám từ chối, cẩn thận dìu anh về phòng nghĩ ngơi.
Dạ Âu Thần thật sự rất mệt mỏi, vì vậy lúc này cho dù là có ở cùng cô, anh muốn làm gì cũng là bất lực mà thôi.
Hàn Từ rất quan tâm chăm sóc cho anh, đợi khi Dạ Âu Thần nằm xuống rồi nhẹ nhàng đắp chăn cho anh, vẻ mặt nghiêm túc như thể đang chăm sóc cho một đứa trẻ vậy.
Nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Hàn Minh Thư, Dạ Âu Thần nuốt nước bọt, không kiểm được nắm lấy tay cô, khàn giọng nói: “Lên đây.”
Hàn Minh Thư đột ngột bị nắm lấy tay, liếc nhìn anh một cái.
“Anh làm gì đấy?”
“Ngủ cùng nhau đi Hàn Minh Thư ngạc nhiên sau đó gương mặt đò bừng, lườm anh một cái: “Đã là lúc nào rồi anh vẫn còn có tâm tình nghĩ đến chuyện này Nói xong, cô tức giận dầy Da Âu Thần ra, hất tay anh ra.
Dạ Âu Thần họ khan một tiếng, vẻ mặt Hàn Mộc Từ lại trở nên căng thẳng, vội vàng đến gần: “Anh không sao chứ?”
Nhìn thấy vẻ lo lắng trên gương mặt nhỏ nhắn của cô, Dạ Âu Thần chầm chậm đưa tay ra, vuốt má cô, cười nhạt nói: “Em tự mình xem bây giờ đã là lúc nào rồi, anh bảo em lên ngủ với anh, em đang nghĩ gì vậy chứ?”
Hàn Minh Thư: “…
anh, anh lẽ nào lại chẳng có ý đó “Ý nghĩ gì cơ?”
Da Âu Thần khẽ nheo mắt, khỏe môi khẽ nhếch lên: “Dạ phu nhân, xin hỏi ý mà bà Da đây nhắc tới là ý gì!”
Hàn Minh Thư cảm thấy mặt mình nóng bừng, giống như bị Da Âu Thần cho vào hố, cô lườm Dạ Âu Thần một cái.
“Anh cố ý đúng không? Nhìn em giống như trò đùa có vui không? Đã thành thế này rồi, còn có tâm trí để đùa nữa!”
Da Mạc Thầm nhìn thấy nơi khóe mắt cô vẫn còn những giọt nước mắt chưa kịp khó, khản giọng nói: “Đến gần đây một chút “Làm gì chứ?”, Hàn MỘC Từ lớn tiếng hỏi.
“Lại muốn giờ trò cũ à? Em sẽ không để bị lửa nửa đầu Hàn Mộc Từ thật sự có chút tức giận, dáng vẻ vừa nồi của Dạ Âu Thần làm cô suýt chút nữa sơ đến thót tim, kết quả anh vẫn còn tâm trạng để đùa giỡn, khiến ô lập tức liên phát cáu.
“Không có giở trò gì cả, em lại gần đây một chút là biết ngay thôi mà.”
Hàn Minh Thư không nghe anh nói, chỉ ngồi chỗ đó không chút động đậy.
Một lúc sau, Dạ Âu Thần chống tay muốn đứng dậy, Hàn Minh Thư nhìn thấy vậy chỉ có thể đỡ lấy anh: “Thôi đi, anh đừng đứng dậy, em qua là được rồi.”
Nói xong Hàn Mộc Từ cúi người xuống, nhích người về phía trước một chút..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...