Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc


Nếu để cho Hàn Thanh thấy một màn như vậy, anh ấy chắc chắn sẽ hiểu lầm.

Nghĩ tới đây, vết thương trên môi Tiểu Nhan lại đau lên chút, cô hoảng hốt đi về phía phòng của mình, lại đột nhiên ngừng bước chân quay đầu trừng Tiêu Tức một cách hung ác: “Chuyện hôm nay không được nói ra ngoài.

Nếu không anh không xong với tôi đâu!”
Nói xong, trước khi đảm Hàn Minh Thư vào cô ấy vật vào phòng mình, sau đó đóng chặt cửa phòng Tiêu Túc đứng tại chỗ, ngây ngốc mà đưa ngón tay ra khẽ vuốt khỏe môi của mình, trong ánh mắt xuất hiện một sự đau đớn nồng đậm, cũng nhẹ giọng nói: “Yên tâm, chỉ cần là em muốn, anh đều đồng ý với em.

Lúc Hàn Minh Thư và Dạ Âu Thần trở về, chuẩn bị đổi dép, lại phát hiện giày của Tiểu Nhan xiêu xiêu vẹo vẹo ở bên cạnh, cô hơi sửng sốt, xem ra Tiểu Nhận là vừa đi ra ngoài trở về.

Cô khẽ thở dài một hơi, sau đó khom lưng đặt giày lên trên kê một lần nữa, sau đó đi vào.

Dạ Âu Thần và Hàn Thanh cũng đổi dép đi vào.

Như nhớ ra cái gì, Hàn Thanh nói với em gái mình: “Lát nữa anh sẽ thu dọn đồ đạc đi ra ngoài, ngày mai anh phải lên máy bay.”
Nghe vậy, Hàn Mộc Từ dừng bước, hơi kinh ngạc: “Anh muốn đi trong tối nay? Chuyến bay cũng không sớm như vậy chứ?”
Lúc nói lời này, trên mặt của cô là biểu cảm không no.


Anh trai mình vất và lắm mới tới một chuyện, kết quả lần này cô bận nhiều việc quá vẫn chưa ở bên cạnh anh trai được bao nhiêu, hơn nữa cũng không dẫn anh đi dạo đầu đó, thực sự quá không phải phép.

Hiện tại cô khó khăn làm cô mới ổn định, không ngờ Hàn Thanh đã phải về.

Hơn nữa, một buổi tối cuối cùng không ở lại.

Nhìn thấy sự tiếc nuối trên mặt em gái mình, ánh mắt Hàn Thanh nhìn cô cũng thêm mấy phần cứng chiều, nhịn không được đưa tay xoa đầu của cô.

“Không nỡ xa anh à?”
Thấy một màn như vậy, ánh mắt Dạ Mạc Thầm lóe lên một cái, nguy hiểm mà nheo mắt lại.

Mặc dù biết Hàn Thanh là anh trai của Hàn Minh Thư, nhưng trong mắt anh Hàn Thanh cũng là một sinh vật giống đực, xoa đầu vợ anh thân mật như vậy, cử chi này…
Làm cho anh rất không thoải mái, Có điều tuy trong lòng Dạ Âu Thần rất không thoải mái.

Nhưng thấy khuôn mặt vợ mình đều là sự luyến tiếc và ỷ lại đối với người thân, anh chỉ có thể thu những tâm trạng này lại.

Thôi được rồi, dù sao cũng là người thân của cô.


Trước khi có chứa gả cho anh, người thân là đối tượng mà cô dựa dẫm, hơn nữa ngày mai Hàn Thanh đã đi rồi, anh tính toán máy cái này làm giá “Anh vừa mới tới vài ngày, mấy ngày nay em bận rộn quá, cũng chưa chiều dài anh được gì…”
Trong lòng cô thực sự rất áy náy.

“Con bé ngốc.”
Hàn Thanh cười nhẹ: “Anh là anh trai em, không có thời gian thì không chiêu đãi thôi, huống chi.

Hiện tại có thể nhìn thấy một nhà em đoàn viên, anh cũng không tính là tới một chuyến uống cuông.”
Nói xong, anh ta thu tay lại: “Được rồi, vào đi thôi.”
Tiêu Túc vẫn đứng tại chỗ, rất nhanh liền nghe thấy tiếng bước chân, sau đó đám người Hàn Mộc Từ bước vào.

Ba ánh mắt đều bay về phía Tiêu Túc theo bản năng.

Ba người đang trong tâm trạng li biệt, lúc thấy dầu bàn tay trên mặt Tiêu Túc, Hàn Mộc Từ hơi sửng sốt, ngơ ngác mở miệng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao? Tiêu Túc…
Mặt của anh…”
Tiêu Túc hơi khưng lại, lúc này mới phản ứng được trên mặt mình có một dấu bàn tay.

Vừa rồi cái tát của Tiểu Nhan thực sự không nhẹ, cho dù cậu là là đàn ông, da dày thịt béo, vẫn cảm thấy rất đau rất đau.

Hàn Thanh nhìn chăm chăm dấu bản tay kia, ánh mắt vốn thờ ở lại trở nên thâm thúy, “Không có gì.”
Tiêu Túc lên tiếng nhẹ giải thích một câu, ánh mắt Hàn Thanh lướt qua trên mặt cậu ta, ảnh mắt hai người tiếp xúc ngắn ngủi trong không trung, liền lại dời đi.

“…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui