Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Túc trực tiếp bị đánh lệch, tóc cũng rũ xuống theo, nhìn qua có chút chất vật.
Tiểu Nhan đưa tay dùng sức lau môi mình một chút, giận không kiểm được mà la to với Tiêu Túc: “Tim tư cách em gái anh đấy, rốt cuộc anh có biết mình đang làm gì không hả? Anh đây là đang làm nhục tôi Hôn môi thì anh liền có tư cách rồi? Nếu như tôi không phản kháng, có phải hôm nay người anh còn muốn dùng cường hiếp tôi? Tiêu Túc, không ngờ anh là người như thế Nói xong lời cuối cùng, có lẽ cảm thấy tủi thân, cho nên nước mắt nhịn không được tràn đầy viền mắt, run lên một cái nước mắt liền rơi lã chã xuống.
Tiêu Túc bị tắt một cái, cả người đã thanh tỉnh không ít, thật ra cậu ta cũng không ngờ bản thân lại làm loại chuyện này trong cơn nóng giận.
Bây giờ nhìn thấy cô ấy rơi nước mắt, Tiêu Túc càng hối hận không chịu nổi.
Vẻ mặt cậu ta hoảng hốt nói: “Xin lỗi, xin lỗi…
vừa rồi tôi….
Tôi cũng không biết mình đang làm cái gì, cô tha thứ cho tôi đi.”
“Di ra!”
Tiêu Túc muốn đưa tay kéo cô ấy, nhưng còn chưa đụng tới Tiểu Nhan đã bị cô đánh cho một cái bộp.
“Anh đừng đụng vào tôi!”
Tiếng nói của Tiểu Nhan trở nên chói tai, sau khi đánh tay Tiêu Túc cô ấy lui về phía sau mấy bước, cơ thể dán lên bức tường lạnh như băng, dựa vào đó hoảng sợ nhìn chằm chằm Tiêu Túc.
Tên khốn nạn này, sau khi hôn cô lại còn nói…
Anh ta cũng không biết mình đang làm gì? “Sau khi hôn tôi, anh còn nói anh không biết mình đang làm gì, loại chuyện hoang đường này mà anh cũng nói được, anh thấy tôi sẽ tin anh sao?”
Tiểu Túc phát hiện ánh mắt của Tiểu Nhan đã có sự thay đổi rất lớn, trong lòng có thể nói là hối hận không chịu được.
Cậu ta chưa bao giờ dám thừa nhận thích cô, cũng không dám vượt qua chút giới hạn, vì là làng sẽ tạo thành tình hình như hiện tại.
Cho nên nhiều năm như vậy cậu ta vẫn kiềm chế tình cảm dưới đáy lòng của mình.
Không ngờ…
Hôm nay cậu ta lại không nhịn được, hiện tại, cô ấy chắc chắn sẽ hận mình tới chết.
Tư cách hay thiện cảm đều không tìm được, còn mang tới sự tức giận và sự chán ghét.
“Xin lỗi…
Thực sự xin lỗi.”
Lúc này, ngoại trừ xin lỗi, Tiêu Túc thực sự không biết nói cái gì để đền bù lỗi lầm của mình.
“Xin lỗi có tác dụng không?”
Tiểu Nhan tức giận đến rơi nước mắt, dựa vào tường đau lòng không chịu noi.
“” Tiêu Túc cân nhắc trong chốc lát, mới từ từ nhìn Tiểu Nhan một cách thận trọng mà nói: “Xin lỗi không có tác dụng….
Tôi phụ trách nhé?”
Tiểu Nhan: “…
Ai muốn anh phụ trách! Bởi ở đó mà tự mình đa tình đi, người tôi yêu cũng không phải là anh Những lời này tựa như kim đâm vào lòng Tiểu Túc vậy, cậu ta rũ xuống bàn tay đang nắm chặt thành quyền, lát sau thì buông ra: “Được, có không cần tôi phụ trách cũng được.
Nhưng chuyện hôm nay ván đã đóng thuyền, tôi cũng hôn cô rồi “Câm miệng!”
“Sau này có muốn tôi làm gì giúp cô cũng được, cho dù là chuyện gì, thậm chỉ muốn lấy mạng của tôi tôi đều đồng ý cho cô.”
Tiểu Nhan nghe đến đó thì sửng sốt.
“Thực sự xin lỗi…”
Tiêu Túc nhìn mắt cô, lại nghiêm túc nói một lần: “Vừa rồi tôi…”
Cach…
Cậu ta đang muốn giải thích trong lòng mình suy nghĩ thế nào mới không kiềm chế được, phía cửa lại đột nhiên truyền đến tiếng vang.
Nghe thấy tiếng vang này, sắc mặt Tiểu Nhan liền thay đổi, chắc mà Minh Thư bọn họ đã về.
Hàn Thanh chắc chắn cũng quay về rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...