Lúc đó ông cụ bảo Vu Ba cầm tiền đến bảo Hàn Minh Thư rời đi.
Không ngờ tới bây giờ…
Cô lại đem chuyện này ra để trêu chọc người ông ngoại như ông?
Nghĩ đến đây, trong nháy mắt Uất Trì Thần tức giận đến vềnh cả râu, đưa ta ra: “Vậy thì cô đừng có lấy nữa!”
“Lấy chứ lấy chứ!” Hàn Mộc Từ vội vàng ôm lấy chiếc hộp trước mặt ông, sau đó giống như bảo bối mà ôm vào lòng: “Đây là quà gặp mặt đầu tiên ông ngoại tặng cho cháu, cho dù thế nào đi nữa thì cháu dâu cũng phải nhận chứ, cháu cảm ơn ông ngoại!”
Biểu hiện trước sau đều quả khác biệt, trong nhảy mắt Uất Trì Thần liền cảm thấy tính cách của cô nhóc này rất tinh quái, nhưng lại không làm được gì cô.
“Ông ngoại, hôm nay cầm ơn ông, vậy thì cháu ra ngoài trước dây”
“Đi đi đi” Uất Trì Thần không kiên nhân mà xua tay.
Hàn Minh Thư ôm chiếc hộp rồi đi ra, sau khi cô đi, biểu cảm Uất Trì Thần trở nên có chút cảm thán, Nói thật trước đây ông cụ còn muốn con bé nhà họ Đoan Mộc ở bên Dạ Âu Thần, sau này Dạ Âu Thần tiếp nhận tập đoàn Uất Trì thì cũng có người trợ giúp cho sự nghiệp của anh.
Nhưng mà bây giờ ông mới nhìn ra được, chuyện này thực sự là miễn cưỡng sẽ không được.
Con bé Đoan Mộc Tuyết rất tốt, nhưng mà cuối cùng lại không có duyện phận với cháu ngoại của ông, mặc dù ông cụ rất cố chấp nhưng cũng không nỡ chia rẽ gia đình nhà người ta.
May mà có một đứa chất ngoại dễ thương an ủi ông.
Nghĩ đến chất ngoại của mình, Uất Trì Thần liền nhớ đến đoạn đối thoại hồi nãy.
Vì vậy cũng quay người đi ra bên ngoài, ông phải nhân quãng thời gian mấy người còn chưa về nước mà khuyên nhủ Đậu Nành, làm cho đứa nhóc này ở bên mình.
Chỉ cần cậu nhóc đồng ý, vậy những người kia muốn đi đâu thì đi, làm gì thì làm Lúc Hàn Minh Thư đi ra, nhìn thấy Dạ Âu Thần đang canh ở cửa, nhịn không được mà giễu cợt: “Em bảo anh trông cửa, anh liền trông cửa hà Nhìn thấy cô đi ra, Da Âu Thần bước nhanh đến cầm lấy tay cô: “Thế nào? Ông ngoại có làm khó dễ em không?”
“Tên ranh con này! Cháu xem ông là loại người như thế nào vậy hả?”
Vốn dĩ Uất Trì Thần đình đi khuyên Đậu Nành ở lại để chơi với ông cụ, không ngờ vừa ra khỏi phòng sách liền nhìn thấy cháu ngoại của mình đang hỏi han Hàn Mộc Từ thì cũng bỏ đi.
Còn thấy cháu ngoại lại còn tưởng người làm ông ngoại như ông ta đi bắt nạt cô cháu dâu của mình!
Làm sao ông ta không để ý cho được?
Nghe thấy giọng nói của Uất Trì Thần, Dạ Âu Thần ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy được ánh mắt không vui của Uất Trì Thần.
Anh mím môi không nói gì.
Đại khái là bởi vì trước đây lúc ở công ty, Uất Trì Thần đã làm những chuyện làm cho Dạ Âu Thần vô cùng khắc sâu, vì vậy đến bây giờ Dạ Âu Thần vẫn cảm thấy Uất Trì Thần sẽ làm khó Hàn Minh Thư.
“Ông ngoại, có phải ông có chuyện gì khác không?”
Ngay lúc này, Hàn Minh Thư lên tiếng phá vỡ bổng không khí căng thẳng, Bỉ giọng nói của cô thức tỉnh, lúc này Uất Trì Thần mới nhớ ra mình có có việc khác quan trọng hơn, ông ta nhìn xung quanh, nhìn thấy Đậu Nành đang đứng gần trước mặt, vẻ mặt lộ ra sự vui vẻ, sau đó bước đến bên Đậu Nành.
Rất nhanh, Uất Trì Thần đi đến trước mặt Đậu Nành, Đậu Nành đặc biệt khôn khéo mà bước lên: “Ông cố ngoại, ông đi chậm một chút.”
“Đậu Nành, ông cố ngoại có chuyện muốn hỏi cháu, cháu có muốn đến chỗ khác nói chuyện với ông cổ ngoại không?”
Đậu Nành chớp chớp mắt, theo bản năng mà ngẩng đầu lên nhìn cậu Hàn Thanh một cái.
Hàn Thanh khẽ gật đầu.
“Vâng thưa ông cổ ngoại, chúng ta đi chỗ khác di.”
Nói xong Đậu Nành liền chủ động bước lên trước nắm lấy tay của Uất Trì Thần mà đi sang chỗ khác.
Sau khi họ rời đi, Tống An liếc Hàn Thanh một cái “Cậu yên tâm mà để Đậu Nành đi với ông ta sao? không sợ em gái tìm cậu tính số à?”
Hàn Thanh hờ hững: “Người mang Đậu Nành đi là ông có ngoại của nó, Minh Thư tìm tôi tính số làm gi Tống An giêu cợt một tiếng, hai tay vòng trước ngực không đáp lại.
“DL, anh “.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...