Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc


Nhưng dù sao vẫn là vài lời nói của trẻ con, ông tin, nhưng cũng không tin toàn bộ.

“Vì vậy ông ngoại, chuyện cháu và Âu Thần muốn về nước “Máy đứa đã tính hết rồi còn nói với tôi làm gì nữa? Dù sao nói đến cùng là muốn vứt ông già này là lại ở nước ngoài đồng không?”.

Hàn Minh Thư lắc đầu: “Không phải đầu ông ngoại, vốn dĩ ý của cháu là như thế này, nếu như ông ngoại dong y…”
“Đồng ý cái gì?”
“Về nước cùng với bọn cháu “
“Không thể được.”
Uất Trì Thần rất nhanh liền từ chối, còn nhanh chóng nói: “Nếu như tôi theo mấy đứa về nước, ai sẽ lo chuyện công ty hả?”
Hàn Minh Thư: M Không ngờ rằng có một ngày cô lại đột nhiên cảm thấy nhà lớn, sự nghiệp lớn cũng là một loại gánh nặng.

Nhưng mà đây cũng chỉ là suy nghĩ của cô, còn Uất Trì Thần sẽ không thể nào nghĩ như cô được.

“Vậy “Như thế này đi.”

Đột nhiên Uất Trì Thần căng thắng mà xoa tay, động tác này rất không phù hợp với hình ảnh của ông cụ: “Nếu như có thể để Đậu Nành lại bên cạnh ông già này…”
Hàn Mộc Từ ngơ ra một lát, không ngờ đến suy nghĩ của ông lại y hệt như Tống An nói.

không có ý kiến gì lắm với việc cô và Da Mạc Thêm về nước, chỉ cần là để Đậu Nành lại, cô và Da Mạc Tham muốn đi đâu cũng mặc kệ.

MÔng ngoại, mặc dù cháu rất muốn làm theo lời ông, nhưng mà là một người mẹ, cháu không thể cướp đi tự do và suy nghĩ của đứa trẻ được, chuyện này chắc cháu không làm được đâu.”
Nghe lời cô nói, Uất Trì Thần chớp mắt một lát, vẻ mặt hơi tức giận.

“Nhưng mà…”
Uất Trì Thần thấy cô muốn nói tiếp, liền biết sẽ có sự thay đổi, liền hỏi: “Nhưng mà cái gì? Cô mau nói đi.”
“Nếu như Đậu Nành tự mình muốn ở lại với ông cổ ngoại, thì cháu cũng không ngăn cản nói.”
“Được, đây là cô nói đấy!” Uất Trì Thần vội vàng gõ tay xuống bàn, giống như sợ cô sẽ nuốt lời vậy: “Tôi sẽ tự mình đi nói chuyện với Đậu Nành, nếu như nó đồng ý ở lại, đến lúc đó cô không được từ chối đâu.

Hàn Minh Thư nhìn dáng vẻ của Uất Trì Thần, cứ như sợ bị cướp mất con của mình vậy, nhìn không được mà bật cười một tiếng.


“Cười cái gì?”
Uất Trì Thần tức giận đến công râu: “Buồn cười lắm sao?”
Hàn Minh Thư thu hồi tiếng cười, nhẹ giọng nói: “Không có gì, cháu chỉ cảm thấy con người của ông ngoại cũng rất tốt, cháu nghĩ Đậu Nành sẽ đồng ý ở lại với ông có ngoại của nó thôi.”
“Hừ” Uất Trì Thần bất mãn mà nhìn cô một cái, nhưng trong mắt không còn sự ghét bỏ như những lần gặp trước, bây giờ ông cụ đối với Hàn Minh Thư mà nói đã hoàn toàn xem mình là trưởng bối rồi.

Bất chợt ông cụ nhớ ra gì đó, lỗi ngăn kéo ra, lấy một chiếc hộp tỉnh xào ra khỏi ngăn kéo.

“Cô qua đây”
Mặc dù Hàn Minh Thư có chút mơ hồ, nhưng vẫn bước qua phía chiếc bản sách, sau đó nhìn thấy Uất Trì Thần đẩy một chiếc hộp được gia công rất tinh xảo ra.

“Đây là?”
Uất Trì Thần không nhìn cô, hừ nhẹ một tiếng: “Xem xét việc cô đã chăm sóc nuôi dưỡng tốt Đậu Nành, tặng cho cô quà gặp mặt “
Quà gặp mặt?
Hàn Minh Thư chớp chớp mắt, nhớ lại cảnh tượng mấy lần trước gặp nhau, vì vậy nhịn không được mà trêu đùa nói: “Ông ngoại, nếu như cháu nhận quà gặp mặt này, chẳng lẽ ông sẽ bắt châu rời khỏi Âu Thần hay sao?”
Uất Trì Thần: “
Ảnh mắt của ông cụ đanh lại, đột nhiên ngày ngắn cả người, sau đó ngắng đầu nhìn thấy nụ cưới xáo trá của Hàn Minh Thư.

Vì vậy Uất Trì Thần liền nhớ lại lần đầu hai người gặp nhau..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui