Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc


“Ai vào phòng bếp vậy?”
Cô hỏi một câu, ánh mắt nhìn về hai người đang ngồi ở phòng khách.”
Hàn Thanh và Tiêu Túc.

Như vậy có thể tượng tượng ra ai đang ở trong bếp.

Hàn Minh Thư nhớ tới mấy ngày trước Tiểu Nhan còn bị sốt cao, cho nên mấy ngay cô vẫn luôn không để họ cô ấy xuống bếp, không ngờ rằng hôm nay cô ấy lại vào phòng bếp.

Thế là Hàn Minh Thư bước nhanh qua mở cửa phòng bếp.

“Tiểu Nhan, cậu ra ngoài.”
Vẻ mặt Tiểu Nhan không hiểu gì: “Sao vậy?”
“Âu Thần đã thuê người giúp việc, cậu vào đây làm cái gì? Đi cướp miếng cơm của người khác à?”
Tiểu Nhan: “…”
Cô ấy im lặng lúc lâu, sau đó mới mở miệng nói: “Tớ không quen ăn đồ ăn người giúp việc làm, cho nên muốn tự làm.”

Hàn Minh Thư: “…”
“Dù sao tớ cũng hết phát sốt rồi, mấy ngày nay còn nhảy nhót tưng bừng, cơ thể không có chỗ nào là không tốt, một bữa cơm cũng không thể làm tớ tái phát sốt được, cậu gắp gáp làm cái gì vậy?”
Nói xong, Tiểu Nhan còn cười híp mắt: “Được không Minh Thư, chẳng lẽ cậu không muốn ăn cơm tớ nấu sao? Nếu như bây giờ cậu ăn, mấy ngày nữa tớ trở về rồi, cậu có muốn ăn cũng không ăn được.”
“Trở về?”
Nhắc tới chữ này, Hàn Minh Thư lại nhớ tới lời nói của Dạ Âu Thần lúc ở bên bể bơi.

Anh nói, sẽ cùng cô về nước.

Nghĩ tới đây, Hàn Minh Thư hơi cười nói: “Ai nói tớ không ăn được? Nếu ở đây không ăn được, tớ có thể trở về nước để ăn nha.”
“Hả?”
Vẻ mặt Tiểu Nhan kinh ngạc, một lúc lâu sau mơi sphanr ưng sđược.

“Ý của cậu là…
Cậu cũng sẽ về nước? Cậu Dạ thì phải làm sao? Cậu ném anh ta ở chỗ này sao?”
“Ngốc!” Hàn Minh Thư không nhịn được gõ lên cái trán của cô ấy: “Tớ về nước chắc chắn là phải mang anh ấy theo rồi.”
“Ông cụ họ Uất Trì kia sẽ đồng ý sao?”

Theo quan điểm của cô ấy, cái người tên Uất Trì Thần kia thực sự không dễ ở chung, không dễ nói chuyện, mấu chốt là ông ta có vẻ như không hìa lòng với Minh Thư, nếu như Hàn Minh Thư mang Dạ Âu Thần về nước, Tiểu Nhan cảm thấy với tính cách của Uất Trì Thần, chắc chắn ông ta sẽ không đồng ý, thậm chí sẽ cấm bọn họ.

Nhắc tới Uất Trì Thần, trên mặt Hàn Minh Thư lại hiện ra một vòng u sầu.

Đúng vậy, lúc ấy sau khi Dạ Âu Thần đồng ý xong, Hàn Minh Thư đã nghĩ đến chuyện này, cô cảm thấy Uất Trì Thần chắc chắn sẽ không đồng ý.

Nhưng cô không phải loại người đối phương không đồng ý là không làm nữa, chỉ là người kia lại là ông ngoại của Dạ Âu Thần, lại có ơn cứu mạng với anh.

Nếu như không có ông ấy, chỉ sợ lần này sẽ không có Dạ Âu Thần.

Cho nên…
Cô lo lắng điều gì? Sợ chuyện này sẽ khiến ông cụ hó xử, dù sao ông ấy cũng đã bảy, tám mươi tuổi, chuyện muốn làm nhất bây giờ chắc chính là được ở bên con cháu.

Nhìn biểu cảm và ánh mắt của ông ấy khi nhìn thấy Tống An và Đậu Nành, có thể nhìn thấy ông cụ rất khát vọng về tình cảm gia đình và muốn có người bầu bạn.

Có lẽ…
Một cái ý nghĩ xuất hiện trong đầu Hàn Minh Thư, sau đó từ từ thành hình.

Một lúc sau, Hàn Minh Thư nhẹ nhàng cười nói: “Bính tới tướng đỡ, nước tới đất ngắn, vẫn còn vài ngày nữa, qua được ngày nào tốt ngày đó.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui