Dạ Âu Thần: “…”
Anh không mới một lời nhìn chằm chăm người trước mặt, trong đôi mắt màu mực hiện lên sự nhớ nhung sâu sắc, Dạ Âu Thần không ngờ cô sẽ đột nhiên xuất hiện ở đây.
Anh cho là ít nhất cô biết, nhưng hôm nay anh có thể hoàn thành lần trị liệu cuối cùng.
Ngày mai gặp mặt cũng không muộn.
Khôn rằng…
“Anh vẫn không nói gì sao? Có phải muốn tiếp tục ở lại đây? Anh muốn môi phỏng lại hiện trường để khôi phục trí nhớ, quá khứ….
Thật sự quan trọng như vậy sao? Vậy để em cùng anh xuống”
Nói xong, Hàn Minh Thư cúi người xuống, chuẩn bị cởi giày xuống nước”
Dạ Âu Thần vẫn luôn không nhúc nhích, sau khi nhìn thấy động tác của cô thì hoảng hồn, nắm chặt lấy bàn tay trắng nõn của cô, kéo cô vòa trong ngực.
“Đừng xúc động!”
Hàn Minh Thư giãy dụa, nhưng lại bị cánh tay của anh ôm chặt trong ngực, không thể động đậy.
“Anh thả em ra, ai xúc động? Người xúc động chẳng lẽ không phải là anh sao?”
Hàn Minh Thư lập tức bộc phát, giấy dụa, đập lên lồng ngực của Dạ Âu Thần: “Anh xúc động như vậy, một câu cũng không thèm thương lượng với em, mình muốn gì thì liền làm nấy, hoàn toàn không thèm để ý đến ý nghĩ của em, với cái loại tính cách như anh, tại sao em phải lo lắng sợ hãi cho loại người như anh?Anh quá đáng, thật quá đáng.”
Nói tới đây, nước mắt cô rơi xuống.
Từng giọt từng giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay của Dạ Âu Thần.
So sánh với mùa đông giá rét, giọt nước mắt này rơi trên tay Dạ Âu Thần giống như là bị lửa đốt, giống như làm bỏng tay Dạ Âu Thần.
“Thật xin lỗi…”
Thấy nước mắt của cô, trái tim Dạ Âu Thần hoảng sợ đến không còn hình dáng, bỗng nhiên rất hối hận về hành động mấy ngày nay của mình.
Anh thực sự muốn khôi phục lại trí nhớ, nhưng lại không muốn để lộ sự khó xử của mình trước mặt cô, mục đích chính là vì không muốn cô lo lắng, thế nhưng làm như vậy…
Tại sao lại khiến cô ấy lo lắng hơn? Lo lắng thì không nói, bây giờ còn rất đau lòng.
Tóm lại khi Dạ Âu Thần nhìn thấy cô rơi nước mắt, anh lập tức biết mình đã sai.
Anh chỉ có thể ôm cô dỗ dành, không ngừng xin lỗi.
Trong căn phòng yên tĩnh không có người khác, chỉ có tiếng xin lỗi của Dạ Âu Thần vang lên, nghe vô cùng ôn nhu, giống như là sợ dọa đến Hàn Minh Thư, ngẫu nhiên còn có vài tiếng khóc lóc.
Dạ Âu Thần dỗ cô ấy một lúc lâu nhưng mà vẫn không dỗ nổi, bây giờ đến cả suy nghĩ chém chết mình anh cũng có rồi.
“Đều do anh không tốt, sau này trở về tất cả đều nghe theo em, có được không? Em muốn làm gì anh thì làm? Hửm?”
Thật ra Hàn Minh Thư không muốn khóc, chỉ là trong lúc đó cảm xúc dâng trào, chính bản thân cô cũng không kiềm chế nổi.
Mà anh càng nói thì trong lòng cô càng khó chịu.
Luôn cảm thấy như phải chịu vô vàn oan ức.
Con người chính là như vậy, khi không ai yêu thương không ai quan tâm mình, bản thân mình bị thương cũng chỉ biết trốn đi tự liếm vết thương của mình.
Ngược lại, sẽ dễ dàng rơi nước mắt, trở nên yếu ớt không chịu nổi.
Hiện tại cô thuộc về cái sau.
Rõ ràng khi chưa nhìn thấy anh, cô rất tỉnh táo, bình tĩnh.
Mời đọc truyện trên truyen99.net Thế nhưng vừa nhìn thấy anh xong, cô lại giống như một miếng thủy tinh dễ nát.
Hàn Minh Thư hít vào một hơi, lúc chuẩn bị thu nước mắt lại thì Dạ Âu Thần lại đột nhiên cúi xuống hôn lấy cô.
Hàn Minh Thư kinh ngạc, muốn đẩy anh ra cũng đã muộn.
Môi bị anh chặn lại, những giọt nước mắt mặn chát trượt dài trên má vào miệng anh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...