Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc


Nếu cô ấy thay đổi chiến lược của mình và đi theo con đường đáng thương, liệu trong tương lai hai người họ có phát triển thuận lợi hơn không?
Khi đang suy nghĩ về điều đó, Tiểu Nhan đột nhiên cảm thấy ngón tay đau nhói, bộ não chưa kịp phản ứng thì cơ thể đã đau đến mức kêu lên.

Hàn Thanh uống cạn nước, chợt nghe thấy tiếng kêu của cô ấy thì liền nhìn cô ấy.

Nhìn thoáng qua, thấy Tiểu Nhan vô tình cắt đứt tay, máu từ vết thương chảy ra rất nhiều, ngay lập tức hòa với nước cà chua đỏ.

Hàn Thanh đặt cái ly xuống, bước nhanh đi tới nắm lấy tay cô ấy, kéo cô ấy đến bồn rửa tay, vừa rửa sạch vết thương vừa hỏi: “Có cần băng bó không?”
Đối mặt với câu hỏi lạnh lùng của anh ta, Tiểu Nhan ngơ ngác gật đầu: “Chắc là cần”
Chắc là?
Hàn Thanh nhíu mày nói: “Chờ ở đây.”
Chờ đến khi Hàn Thanh đi ra ngoài, Tiểu Nhan ngây ngốc đứng nhìn vết thương trên ngón tay mình, sau đó nghĩ đến lần tiếp xúc thân thiết với Hàn Thanh vừa rồi, trong lòng cô cảm thấy rất ngọt ngào.

Cô ấy còn đang nghĩ sẽ thay đổi chiến lược của mình, đi theo con đường đáng thương.

Không ngờ…ông trời cũng giúp cô ấy.

Cô ấy vậy mà cắt trúng ngón tay của mình, tình cờ Hàn Thanh cũng ở đây.


Quả nhiên, người đàn ông như anh ta sẽ chỉ tiến tới khi thấy mình bị thương hoặc cần sự giúp đỡ.

Mặc dù vết thương rất đau nhưng trong lòng Tiểu Nhan không cảm thấy khổ sở chút nào, ngược lại cô ấy chớp mắt và cười rộ lên.

Cô ấy giống như…đã biết được quy luật để theo đuổi Hàn Thanh.

Bởi vì Hàn Thanh để cô ở chỗ này, cho nên trước khi anh ấy quay lại, Tiểu Nhan không dám xê dịch bước chân một bước.

Vết thương vẫn còn đang chảy máu, nhưng trong lòng cô đã bị sự ngọt ngào che kín, trong đầu đã bắt đầu tưởng tượng đến tương lai của cô và Hàn Thanh, nếu như, nếu như luật này có thể thuận lợi phát triển, hí hí hí…
Trong lòng Tiểu Nhan âm thầm cười.

Nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài cửa, Tiểu Nhan nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường, nhìn máu trên vết thương của mình giống như là chảy không đủ nhiều.

Cô ấy nhanh chóng xoa mạnh lên vết thương.

Quả nhiên, máu tươi lại chảy ra.


Thuận nước đẩy thuyền, cô ấy không thể để bị thương vô ích được, phía lợi dụng thật tốt cơ hội này mới được.

Lúc Hàn Thanh đi vào, Tiểu Nhan đã bày xong tư thế, nhìn chằm chằm vào vết thương của mình rồi nhíu mày đứng đó.

Triệu Húc đi qua, nhìn thấy vết thương của cô đang chảy máu, nhíu mày hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Tiểu Nhan oan ức lắc đầu: “Không biết….”
Giọng nói yếu ớt, giống như một con thỏ nhỏ đáng thương.

Hàn Thanh: “…”
Mặc dù không biết là chuyện gì xảy ra, nhưng Hàn Thanh không có nghi ngờ, anh ấy lau sạch vết máu trên tay cô ấy, sau đó dùng tăm bông giúp cô sát trùng rồi dán băng y tế cho cô.

Trong lúc đó, Tiểu Nhan nghiêm túc nhìn Hàn Thanh đàn giúp cô xử lý vết thương, trong đáy mắt đều là anh ấy, cho nên khi Hàn Thanh xử lý vết thương xong ngước đầu lên nhìn cô, hỏi một câu.

“Không đau chứ?”
Lúc này Tiểu Nhan mới hậu tri hậu giác phản ứng, gật đầu: “Đau?”
Thế nhưng biểu hiện vừa nãy của cô ấy rõ ràng là không đau, bây giờ nói đau thì có vẻ rất là giả trần, Tiểu Nhan chỉ có thể bồi thêm một câu: “Thật ra..

Cũng không hẳn là đau.”
Vết thương lớn như vậy, làm sao có thể không đau?
Hàn Thanh lườm cô ấy một cái, thu hồi nahs mắt, mím môi không nói.

Tiểu Nhan nhìn chằm chằm vào vết thương đã được xử lý tốt, trong lòng tràn đầy ngọt ngào: “Cảm ơn anh.”
Giọng nói của Hàn Thanh rất lãnh đạm: “Chỉ là trùng hợp, tôi ở đây, không có đạo lý ngồi im không làm gì.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui