Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc


Khi quay về trước bàn ăn, Hàn Minh Thư phát hiện vẻ mặt Tiểu Nhan có chút buồn rầu, hơn nữa còn trắng bệch.

Cô vừa ăn đồ ăn mà Tiểu Nhan dày công chuẩn bị cho mình với vẻ thờ ơ, vừa nói: “Thế nào rồi?”
“Anh cậu gọi cho tớ những mấy cuộc điện thoại.

Nghe vậy, Hàn Minh Thư không nhịn được mà cười: “Vậy không phải là rất tốt sao? Cho thấy rõ anh tớ đã chủ động rồi?”
Tiểu Nhan nghe vậy, lập tức ngẩng đầu trừng mắt nhìn cô: “Chủ động cái quỷ gì? Anh ấy chủ động gọi điện thoại cho tớ còn không phải là vì Đậu Nành ở cùng với tớ sao? Nếu không phải vì Đậu Nành, anh ấy sẽ không gọi điện cho tớ đâu.”
Hàn Thanh không thích Tiểu Nhan, hơn nửa còn từ chối cô ấy, từ chối vô cùng kiên quyết và nhẫn tâm.

Nhưng bản thân cô vẫn không có ý định thay lòng.

Dù sao thì yêu thầm không phải chuyện một sớm một chiều.

Cô thích Hàn Thanh lâu như vậy rồi, sớm đã như bát nước đổ đi khó vớt lại.

Thấy tâm trạng cô ấy suy sụp, Hàn Minh Thư cũng cảm thấy đồ ăn vào miệng trở nên không ngon như trước nữa, chỉ có thể an ủi cô ấy.

“Cậu đừng nghĩ nhiều quá.

Tuy người anh ấy nhớ đến là Đậu Nành, nhưng đối với cậu mà nói, đây cũng là một cơ hội mà.


Lẽ nào…
Cơ hội này cậu không cần sao?”
“Cần!” Tiểu Nhan ngẩng đầu: “Đương nhiên tớ cần.

Cậu nói đúng, đây cũng là cơ hội, cho dù người anh ấy nhớ là Đậu Nành thì cũng không sao, tớ sẽ dựa vào Đậu Nành, khiến anh ấy ngày ngày phải nhớ thương cả tớ luôn!”

Hàn Minh Thư cũng không quan tâm nhiều như vậy.

Tiểu Nhan đi mở cửa, cô ngồi đó ăn là được.

Chỉ có điều không bao lâu sau, Tiểu Nhan đã nhanh chóng chạy về.

“Minh Thư Minh Thư!”
Nghe vậy, Hàn Minh Thư ngẩng đầu lên, thấy Tiểu Nhan hoảng hốt sợ hãi mà chạy về phía mình, cô hơi nghi hoặc: “Làm sao thế?”
Vừa dứt lời, Hàn Minh Thư đã nhìn thấy từ sau lưng Tiểu Nhan có hai người đi vào.

Hàn Minh Thư sửng sốt, vậy mà lại là Uất Trì Thần và Vu Ba.

Tiểu Nhan chạy đến bên cạnh cô đang nhảy mắt ra hiệu với cô, hơn nữa còn nhỏ giọng nói: “Ông ngoại của cậu Dạ đến rồi.


Có khi nào ông ấy sẽ gây phiền phức cho cậu không? Có cần tớ đi tìm cậu Dạ về không?”
Hàn Minh Thư khẽ mỉm cười, từ chối lời đề nghị đầy ý tốt của Tiểu Nhan, lắc đầu: “Không cần.

Nếu cậu sợ thì cậu về phòng trước đi, tớ đi tiếp đãi là được rồi.”
Tiểu Nhan lập tức lắc đầu, thấp giọng nói: “Không được! Trong tình huống cấp bách như vậy, sao tớ có thể bỏ cậu lại được? Bạn thân không phải là như thế!”
Dứt lời, Tiểu Nhan liền gắt gao ôm lấy cánh tay Hàn Minh Thư.

Hàn Minh Thư hơi đau đầu, có chút bất lực với Tiểu Nhan.

Cô lại hi vọng Tiểu Nhan lập tức nói “được”, sau đó về phòng.

“Ông ngoại, chú Vu.

Đợi bọn họ đến gần, Hàn Minh Thư mới lên tiếng chào hỏi bọn họ.

Uất Trì Thần vừa nghe câu “ông ngoại” này đã như sư tử dựng lông: “Ông ngoại? Ai là ông ngoại của cô?”
Tiểu Nhan đứng bên cạnh: “…”
Ông ngoại của cậu Dạ quả nhiên hung dữ.

Ngày trước chắc chắn Hàn Minh Thư đã chịu rất nhiều khổ sở.

Uất Trì Thần kiêu ngạo xong, thấy Tiểu Nhan bên cạnh Hàn Minh Thư nhăn mũi nhìn ông già như ông ta, liền họ nhẹ hai tiếng, hừ lạnh nói: “Muốn làm cháu dâu của tôi, còn phải xem biểu hiện tiếp sau đây của cô nữa.”
Không vạch áo cho người xem lưng.

Tuy không biết cô gái trước mặt này có quan hệ gì với Hàn Minh Thư, nhưng nếu để cô ấy cảm thấy ông là một ông ngoại không tốt thì sẽ tổn hại đến thanh danh của ông.

Hàn Minh Thư cười cười, cũng không tính toán..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui