Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc


Chuyện trước đây anh đã quên hết rồi.

“Ừ.”
Đậu Nành gật đầu thật mạnh, bàn tay nhỏ năm thành năm đấm giữa không trung: “Trước đây ba xấu ơi là xấu, mẹ đã chịu rất nhiều ấm ức!”
Đã chịu rất nhiều ấm ức?
Câu này rơi vào tai Dạ Âu Thần như kim đâm vào trái tim anh vậy.

“Trước đây, mẹ đã từng khóc rất nhiều lần, đều là vì ba.”
Đậu Nành lại nói.

Lúc này, điều trong lòng bé muốn là đòi lại công bằng cho mẹ.

Những lúc mẹ buồn ngày trước đều nên để cho Dạ Âu Thần trải nghiệm một lần.

Như vậy ba mới hiểu được mẹ khó khăn đến mức nào.

Dạ Âu Thần sửng sốt, Đậu Nành lại tiếp tục tranh thủ thời cơ: “Hơn nữa, ngày trước ba còn từng nói với mẹ những lời rất khó nghe, nói mẹ vô cùng quá đáng, còn nói Đậu Nành là đồ con hoang!
Dạ Âu Thần: “…
Anh đột nhiên cảm giác tâm trạng có chút phức tạp rồi.

Anh…

Nhân phẩm ngày xưa của anh quá quắt đến vậy sao?
Thấy anh rũ mắt xuống, dáng vẻ suy nghĩ sâu xa, Đậu Nành liền biết những lời mình nói đã đi vào lòng Dạ Âu Thần rồi.

Nhưng bé không hối hận chút nào, bé chính là muốn để ba biết ngày xưa ba đáng ghét đến mức nào!
“Cho nên ba à, ba nói xem ba có phải đồ xấu xa không?”
Giọng nói non nớt lại vang lên lần nữa, Dạ Âu Thần ngẩng đầu lên.

Lần này, ánh mắt anh nhìn Đậu Nành mang theo mấy phần phức tạp.

Anh mím đôi môi mỏng, dường như muốn nói gì đó.

“ba, không phải là ba muốn biện minh cho mình đấy chứ?”
Đậu Nành nhìn chằm chằm anh đầy vẻ nghi ngờ, vẻ mặt rõ ràng là chỉ cần Dạ Âu Thần tự biện minh một câu cho bản thân thôi, bé sẽ vô cùng thất vọng với anh.

Nhưng Dạ Âu Thần chẳng nói câu nào, trầm mặc hồi lâu, anh mới đi lên phía trước, nói: “Nếu trước kia ba thật sự xấu xa như những lời con nói, vậy…
ba sẽ sám hối.”
“Sám hối?”
Đậu Nành nghiêng đầu: “Sám hối thế nào?”
Ánh mắt Dạ Âu Thần sâu thẳm: “Con hi vọng ba sám hối thế nào?”
Đậu Nành “1” một tiếng rồi nói: “Con còn chưa nghĩ tới.”
Dạ Âu Thần cũng không gấp, thản nhiên nói: “Được, vậy đợi con nghĩ ra rồi thì nói cho ba biết.


Đêm nay muộn quá rồi, ngủ trước nhé?”
Không ngờ thái độ của Dạ Âu Thần lại trở nên tốt như vậy, Đậu Nành hơi kinh ngạc, trong lòng có chút không thoải mái.

Cảm giác này giống như đấm vào bông vậy, không đau không ngứa.

Vốn dĩ bé muốn khiến ba hối hận mà, đích thân trải nghiệm cảm giác của mẹ ngày xưa.

Nhưng bây giờ thấy dáng vẻ này của ba, bé lại cảm thấy hình như ba chẳng đau khổ chút nào.

Bực mình ghê!
Đậu Nành trở mình một cái, quay lưng về phía Dạ Âu Thần mà ngủ, không để ý đến anh nữa.

Cánh tay dài vươn ra, tắt cây đèn bàn trên tủ đầu giường đi, căn phòng rơi vào một mảng tối tăm.

Hai ba con cùng ngủ trên một chiếc giường nhưng tâm tư lại khác nhau.

Dạ Âu Thần không biết Đậu Nành đang nghĩ gì.

Hiện tại, anh không có tâm trạng để đoán suy nghĩ của Đậu Nành, vì những lời khi nãy Đậu Nành nói đã đi vào lòng anh rồi.

Trong phòng tối đen, nhưng mắt anh lại chứ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Những lời của Đậu Nành vọng lại từng đợt bên tai anh.

Trước đây, anh…
Thật sự xấu xa như vậy sao? Dạ Âu Thần đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên khi gặp Hàn Minh Thư.

Sau khi cô đi lên đã khóc sướt mướt, nhưng khi đó anh coi cô là một người phụ nữ muốn bắt chuyện với anh thôi, nên giọng điệu lúc nói chuyện với cô có hơi nặng một chút..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui