Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc


Nghe vậy lúc này Uất Trì Thần mới thở dài một hơi, sau đó hồi tưởng lại chuyện vừa xảy ra: “Vừa rồi tôi làm sao thế?”
“Cảm xúc của ông chủ quá kích động cho nên ngấy xỉu.”
Cảm xúc quá kích động sao? Uất Trì Thần nghe đến dáng vẻ của Đậu Nành, nhịn không được chà xát tay của mình: “Hừm… Tôi thật sự có chắt ngoại sao?”
“Đúng.”
Vu Ba cười nói: “Chuyện này, ông chủ sẽ không ngăn cản cậu chủ và cô chủ ở cũng một chỗ chứ ạ?”
Nghe vậy, Uất Trì Thần nghiêm mặt, giọng trở nên nghiêm túc.

“Vu Ba!”
“Ông chủ, lời Vu Ba nói đều là từ đáy lòng, trước kia ông chủ cảm thấy hai người này chia chia hợp hợp, cho nên mới muốn Cậu Thần một lần nữa kén vợ gả chồng, nhưng bây giờ thì sao? Hai người họ hai bên đều có tình cảm, hơn nữa còn có con, nếu như chia rẽ họ vào thời điểm này, vậy thì đúng là…”
Thật sự không có nhân tính.


Câu này Vu Ba không dám nói ra nhưng đương nhiên Uất Trì Thần hiểu phía sau ông ta muốn nói gì, sắc mặt chìm chìm, khẽ nói: “Tôi như thế mà gọi là chia rẽ sao? Anh nhìn xem hai đưa nó từng có chút dao động nào sao?”
Vu Ba suy nghĩ một lát, có vẻ như sự ngăn cản của ông cụ không làm cho hai người lay động, ngược lại còn làm cho hai người kiên định hơn nữa.

Trên thế giới này, chắc hẳn không có gì là tình cờ, chỉ có những điều tất yếu.

Nếu không thì, sau khi cậu chủ Thần mất trí nhớ, làm sao lại một lần nữa yêu lại mợ chủ nhỏ? Hơn nữa còn không lay động?
“Nói cũng đúng, vậy thì ý của ông chủ là… sau này sẽ không ép cậu chủ Thần đính hôn cùng cô Đoan Mộc nữa?”
Lời nói này, Uất Trì Thần lập tức không hài lòng mà đứng lên: “Cái gì mà tôi ép hai đứa nó đính hôn? Vu Ba, ông nghe lại xem ông nói gì thế hả? Hơn nữa, tình hình bây giờ con bé Tiểu Tuyết, chắc không thể đính hôn cùng Thâm được nữa.

Nói đến tình hình của Đoan Mộc Tuyết, Vu Ba có chút thương tiếc: “Đáng tiếc cho một cô gái tốt như vậy, sao lại làm ra chuyện như vậy cơ chứ?”
Hai người cùng thở dài một tiếng.

Nhưng mà rất nhanh, Uất Trì Thần lại nhớ đến chuyện quan trọng.

Bây giờ ông cụ là người đã có chắt ngoại, phải đi thăm chắt ngoại của mình mới được.

Rất nhanh Uất Trì Thần đã bảo Vu Ba dìu ra khỏi phòng, nhưng lúc này trong phòng khách lại trống không, không có một ai ở đó cả.

Làm cho Uất Trì Thần có cảm giác không biết đã có chuyện gì xảy ra, dường như mọi thứ đều do ông cụ tưởng tượng ra.


Đúng lúc này, Hàn Minh Thư và Tiểu Nhan cùng nhau mở cửa quay lại.

Lúc vào cửa liền chạm vào ánh mắt của Uất Trì Thần.

Hàn Minh Thư sửng sốt một lát, sau đó cười nói: “Ông ngoại, ông tỉnh rồi, cảm thấy thế nào ạ? Có chỗ nào không thoải mái không?”
Câu ông ngoại kia làm cho Uất Trì Thần không thoải mái, nhưng suy nghĩ lại sau này cô sẽ đến với Dạ Âu Thần, gọi mình là ông ngoại, thực sự là cũng không có gì không đúng cả.

Nhưng mà trong lòng ông cụ vẫn chưa hoàn toàn đồng ý, cảm thấy rất không quen.

Uất Trì Thần khẽ hừ một tiếng, cũng không trả lời câu hỏi của cô, nhưng mà hỏi lại: “Mấy đứa đi ra ngoài làm gì đấy?”
Hàn Minh Thư và Tiểu Nhan liếc nhau, sau đó giải thích: “Bọn cháu đưa dì ra xe, dì ấy đi về khách sạn trước rồi.”
Uất Trì Thần lập tức nhíu mày: “An về khách sạn rồi?”

“Vâng ạ.”
Vốn dĩ Uất Trì Thần còn định đêm nay ở lại đây lâu một chút để xem chắt ngoại của mình, nhưng mà bây giờ xem ra… ông cụ chắc cũng không thể cứ như vậy được.

Nếu không con gái bảo bối của ông cụ sẽ lại quở trách ông.

Nghĩ đến đây, Uất Trì Thần liền ho nhẹ một tiếng: “Vừa nãy…”
“Ông ngoại, đêm nay cũng không sớm nữa rồi, nếu không thì mọi người ở lại đây đi? Bởi vì cơm cũng chưa ăn no, nên cháu định nấu chút mỳ tụ họp, ông ngoại cảm thấy thế nào?”
Cô là đang mời mình ở lại hay sao?
Uất Trì Thần lập tức ngạo kiều, hừ lạnh: “Nấu mỳ ăn tụ họp? Mấy đứa cứ tự tụ họp đi, tôi và Vu Ba về trước.”
Ồ? Quả nhiên bị Tống An nói trúng rồi, Uất Trì Thần thực sự sẽ không ở lại qua đêm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui