Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc


“…”
Con bé này!
Hàn Minh Thư nghĩ: “Nếu không thì chờ ông ngoại của Âu Thần tỉnh lại, chúng ta tụ họp cùng nhau ăn một bữa đơn giản.”
Dù sai bây giờ vẫn chưa muộn, ăn bữa cơm sau đó ngồi một chút, cũng đủ thời gian tiêu hóa.

Hàn Minh Thư không tiếp tục hỏi Tiểu Nhan mà quay người ra đúng lúc đụng phải Tống An đi ra từ trong phòng, cô liền đi lên trước: “Dì nhỏ, ông thế nào rồi?”
Nghe thấy cô hỏi thăm, Tống An nhìn cô nhiều hơn một chút: “Cháu khẩn trương như vậy làm cái gì? Ông ấy chỉ muốn chia rẽ cháu với Âu Thần, cháu còn quan tâm ông ấy?
Nghe vậy Hàn Minh Thư sửng số một chút sau đó rũ tầm mắt xuống nói khẽ.

“Bất kể như thế nào thì ông ấy cũng là người cứu Âu Thần, cháu với ông ấy chỉ có biết ơn, không có gì khác.”
Tống An lẳng lặng nhìn Hàn Minh Thư mộc lát, bên môi nở một nụ cười thản nhiên.

Âu Thần quả nhiên không nhìn lầm người.

Hàn Minh Thư trước mặt là một người biết nặng nhẹ, mặc dù Uất Trì Thần làm những chuyện khiến cho người ta chán ghét như thế nhưng Hàn Minh Thư lại có thể bất chấp những hiềm khích có từ lúc trước này mà chỉ chú ý vào một sự kiện quan trong nhất.

Kiểu suy nghĩ này bà thật sự cảm phục.


Đổi lại là bà, đụng phải ông ngoại ngoan cố không thay đổi như thế này, với tính cách của bà chắc chắn sẽ phát điên, mà lại cũng không thể nghĩ được sâu xa như vậy đi.

Nhưng Minh Thư có nghĩ đến.

“Đã như vậy thì dì nhỏ không nói gì nữa.”
“Đúng rồi…”
Hàn Minh Thư nói chuyện sắp xếp tối hôm nay lại với Tống An, Tống An sau khi nghe xong thì lắc đầu: “Không cần xếp chỗ ngủ cho dì, dì đặt khách sạn nếu như không quay về ngủ thì để lãng phí tiền à? Thêm nữa ông lão Uất Trì Thần cũng sẽ không ở lại đây đâu, cháu sắp xếp chỗ ngủ cho Tiểu Nhan và Tiêu Túc là được rồi.”
“Nhưng mà…”
“Đừng có nhưng mà, mỗi người đều có lựa chọn của mình, mọi người muốn như thế nào thì cứ làm như thế đi.”
Đều đã nói đến thế này rồi, Hàn Minh Thư cũng không định nói thêm gì nữa, chỉ có thể nuốt lại lời đã đến bên môi trở về.

Uất Trì Thần rất nhanh đã tỉnh.

Sau khi tỉnh ông lão nằm trên giường, nhìn trần nhà xa lạ không nhúc nhích chút nào.

Vu Ba sau khi thấy ông lão tỉnh thì nhanh chóng đi đến.


“Ông chủ?”
Nghe được âm thanh, Uất Trì Thần vô thức nghiêng người về phía nơi âm thanh phát ra.

“Ông chủ, ông ổn chứ?”
Nhìn thấy Vu Ba lại nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Uất Trì Thần nháy nháy mắt hỏi: “Tôi đang ở đâu đây?”
Vu Ba: “… Ông chủ, ông quên chuyện vừa xảy ra rồi sao?”
Chuyện xảy ra vừa rồi sao? Uất Trì Thần cảm giác ánh đèn lấp lóe trước mặt, giọng nói già nua run rẩy vang lên.

“Chẳng lẽ không phải tôi vừa nằm mơ sao?”
Thằng bé giống Dạ Âu Thần như đúc là thật?
Uất Trì Thần ông, có chắt ngoại sao?
Nghĩ như thế nào chỉ cũng cảm thấy không chân thực.

“Ông chủ, không phải là mơ.”
Vu Ba ho nhẹ một tiếng “Cậu Thần và cô chủ thật sự có một đứa con, khoảng bốn năm tuổi, mà lại cón giống Cậu Thần như đúc.

Quan trọng nhất chính là, bây giờ cô chủ cũng đang mang thai, nhưng vừa rồi tôi nghe cô An nói thai nhi của cô ấy không được tốt lắm, có dấu hiệu sinh non.”
Nghe nói, Uất Trì Thần lập tức trừng to mắt: “Anh nói cái gì?”
Có dấu hiện sinh non? Chuyện này làm sao có thể?
Đây chính là chắt ngoại tương lai của ông nha! Uất Trì Thần lập tức muốn ngồi dậy nhưng cơ thể đã quá già yếu, Vu Ba chỉ có thể đưa tay dìu ông lão xuống giường, Uất Trì Thần vội vàng muốn ra ngoài, Vu Ba bất đắc dĩ mở miệng nói: “Ông chủ, ông đừng lo lắng, cô chủ bây giờ không sao.”
“Không phải anh vừa nói…”
“Không có việc gì không có việc gì, có cô An xem xét rồi, cô ấy dù sao cũng là bác sĩ.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui