Đó là một người thân!
Là một người thân khác ngoại trừ An, và Âu Thần.
Có một thứ gì đó cứ dâng trào lên trong tim và cổ họng, khiến ông ta không thể phát ra bất cứ một âm thanh nào, sau khi Đậu Nành được ông ta ôm chặt vào lòng, đã ôm lấy cổ Uất Trì Thần như muốn lấy lòng, trông có vẻ đáng yêu và dễ thương vô cùng.
Tất nhiên Đậu Nành biết việc ông cố đã làm khó dễ mẹ của cậu bé, cậu bé đã từng nghe dì Tiểu Nhan nói một hai câu như thế, nhưng chỉ là dì Tiểu Nhan không đồng ý nói thêm nữa.
Vì vậy, Đậu Nành đã suy xét hết lần này đến lần khác về điều đó, rồi tiếp theo quyết định chắc chắn phải đến gặp mẹ.
Cậu bé muốn đòi lại công bằng cho mẹ và thu phục ba và ông cố!
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tống An nhịn không được nói móc một câu.
“Có cần thiết phải vậy không? Đã mấy kiếp chưa được ôm trẻ con rồi à…”
Khi bà ấy nói ra câu này, mặc dù giọng điệu mang vẻ oán trách, nhưng trong đáy mắt lại có chút bất lực.
Còn Hàn Minh Thư đương nhiên là có thể nhìn ra được sự kích động của Uất Trì Thần, cô mím môi lại, trong ánh mắt hiện lên vẻ dịu dàng.
Không ngờ, Uất Trì Thần lại thích Đậu Nành đến như vậy, hơn nữa xem ra ông ta trông có vẻ rất kinh ngạc.
Cũng không biết.
Sau khi ông ta biết rằng bản thân cô và Dạ Âu Thần đã có Đậu Nành rồi, liệu có còn khăng khăng cố chấp làm theo ý mình không nữa?
Uất Trì Thần cẩn thận từng li từng tí ôm lấy Đậu Nành, tay không dám dùng lực mạnh, sợ rằng chỉ cần bản thân mình dùng sức một chút là sẽ làm đau cậu nhóc nhỏ bé đang ở trong vòng tay mình.
Phải mất một thời gian dài sau đó, ông ta mới tìm lại được tiếng nói của bản thân, khàn giọng nói cho Đậu Nành nghe yêu cầu nhỏ của ông ta.
“Ngoan, cháu cố ngoan…gọi, gọi ông cố đi.”
Đậu Nành cười toe toét, để lộ một hàm răng trắng tinh đều đẹp, nhìn sang Uất Trì Thần và ngoan ngoãn nghe theo gọi một tiếng.
“Xin chào ông cố ~ Cháu tên là Đậu Nành, sau này ông có thể gọi cháu như thế giống mẹ.”
Câu nói này đã đâm thẳng vào nơi sâu thẳm trong trái tim của Uất Trì Thần.
Ông ta ôm lấy Đậu Nành, bỗng nhiên cảm thấy cậu bé trước mặt trở thành hai người, Uất Trì Thần có chút lo lắng, chẳng lẽ là ông ta đang nằm mơ sao? Nhưng dần dần, trước mắt càng lúc càng tối…
Cuối cùng……
Sắc mặt của Dạ Âu Thần đứng ở gần đó chợt thay đổi, anh đưa tay lên đỡ Uất Trì Thần.
Uất Trì Thần, phấn khích quá độ, đã bị ngất đi rồi.
Uất Trì Thần đột ngột ngất đi, đây là điều mà không ai có thể ngờ tới được.
May mắn thay là Dạ Âu Thần đã phản ứng nhanh chóng, nếu không thì có lẽ là ông ta đã ôm theo Đậu Nành cùng nhau té ngã chung rồi.
Đúng lúc đó, Dạ Âu Thần đã đỡ được hai người bọn họ, những người khác thấy thế cũng vội vàng chạy sang giúp đỡ.
Tuy rằng thường ngày Tống An rất ghét Uất Trì Thần, nhưng lần này khi thấy ông ta đột nhiên ngất xỉu, cũng phải lên tiếng nói: “Trước tiên hãy đỡ ông ta lên, rồi đặt nằm xuống giường đi.”
Lời nói của Tống An đóng vai trò chủ đạo, rất nhanh Uất Trì Thần đã được đưa lên giường nằm, Tống An bước lên tiến hành kiểm tra tình trạng cho Uất Trì Thần.
Khi Uất Trì Thần ngất đi, Hàn Minh Thư cũng vội chạy sang đích thân bế Đậu Nành và ôm vào lòng, từ nãy đến giờ cậu bé vẫn đang đẩy cổ Hàn Minh Thư ra, cậu bé có chút lo lắng, nhưng lúc này bé không dám mở miệng ra nói những lời vô ích.
Tất cả mọi người đều đang quây quần bên giường và chờ đợi.
Dạ Âu Thần mím đôi môi mỏng của mình lại, lên tiếng giục: “Đi gọi điện kêu xe cấp cứu đi.”
Mặc dù anh không biết tại sao Uất Trì Thần lại đột ngột ngất xỉu, nhưng lại cảm thấy tình huống này rất quen thuộc, nghĩ tới nghĩ lui, chẳng phải tình huống này cũng giống như bản thân anh cách đây không lâu hay sao?
Kéo Đậu Nành vào vòng tay của mình, rồi sau đó anh ấy cũng mất đi ý thức.
Lúc đó…cũng không biết là phản ứng của cậu nhóc này thế nào nhỉ?
Có lo lắng hay không?
Tuy nhiên, lúc đó anh là bị kích thích trí nhớ, vậy còn Uất Trì Thần thì sao?
“Không cần đâu.”
Sau khi kiểm tra cho Uất Trì Thần một hồi xong, Tống An bình tĩnh đứng dậy, nhẹ nhàng giải thích: “Ông ta chẳng qua chỉ là bị xúc động quá độ nên mới bị ngất xỉu thôi, không cần gọi xe cấp cứu làm gì, cũng không cần phải đi đến bệnh viện đâu.”
Nghe thấy vậy, Hàn Minh Thư mới thở phào nhẹ nhõm, hóa ra chỉ là vì quá xúc động cho nên mới ngất đi….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...