Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
“Cậu chủ nhỏ mệt rồi có phải không? Hay là… chú Tiêu gọi điện thoại cho mẹ cháu đến đón cháu về nhé?”
Đậu Nành nghe thấy thế thì lắc đầu nguầy nguậy từ chối.
“Không cần đâu ạ, cháu muốn ở đây đợi ba tỉnh lại.”
Nói dứt lời, Đậu Nành sực nhớ ra điều gì đó, hai mắt mở to nhìn anh ta một cách nghiêm túc và nói: “Chú Tiêu ơi, chú có thể đừng gọi cháu là cậu chủ nhỏ nữa được không?”
Tiêu Túc ngẩn người ra: “Tại sao thế?”
“Cháu biết là chú Tiêu tốt với ba của cháu cực kì, cho nên chú Tiêu cứ gọi tên của cháu thôi là được rồi ạ, cháu tên là Đậu Nành.”
Cậu ta nào dám gọi con trai của cậu chủ Âu Thần bằng tên Đậu Nành?
“Chú Tiêu ơi? Đậu Nành chỉ có một yêu cầu như vậy thôi, có được không chú?”
Đối diện với khuôn mặt này, và cả ánh mắt mong mỏi cũng như giọng nói đáng yêu này, Tiêu Túc nhận ra rằng… mình thật sự không có cách nào để từ chối.
Cậu ta bèn gật đầu, cất giọng nói:
“Được.”
Ngay lập tức, bé Đậu Nành toét miệng cười, để lộ ra hàm răng trắng sạch tinh tươm: “Chú Tiêu ơi, thế thì chú thử gọi cháu nghe xem nào.”
Tiêu Túc: “…”
Cậu nhóc này cũng đến là lắm chiêu trò thật, rất biết cách làm cho cậu ta bối rối.
Nhưng may mắn làm sao đối phương chỉ là một đứa trẻ, bảo cậu ta gọi bằng tên Đậu Nành cũng không khó khăn gì.
“Đậu Nành!”
Tiêu Túc cất tiếng gọi, Đậu Nành nghe thấy vậy thì nụ cười càng tươi rói hơn, bỗng nhiên Tiêu Túc cảm thấy đứa bé trước mặt mình đây dễ ưa hơn cậu chủ Âu Thần rất nhiều, tuy sở hữu những đường nét trên gương mặt giống nhau nhưng tính cách lại hoàn toàn khác biệt.
Đang mải suy nghĩ thì cậu bé ngồi phía đối diện bất ngờ thốt lên một câu nói giật gân.
“Chú Tiêu ơi, có phải là chú thích dì Tiểu Nhan không?’
Khi nghe thấy câu hỏi ấy, suýt nữa thì Tiêu Túc bị sặc nước bọt.
Sau khi lấy lại được bình tĩnh, cậu ta nhìn Đậu Nành bằng vẻ ngạc nhiên, ánh mắt đầy hoang mang.
Không ngờ rằng tâm tư của cậu ta lại bị một đứa trẻ nhận ra?
Hơn thế nữa còn chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi? Cậu ta thể hiện một cách rõ ràng như vậy sao? Vậy thì phải chăng… Tiểu Nhan cũng có thể cảm nhận được?
Nghĩ tới đây, sắc mặt của Tiêu Túc bỗng trở nên khó coi.
Cậu ta bất giác đưa mắt về phía vết sẹo xấu xí trên gương mặt của mình.
Trước đây, cậu ta chỉ luôn gói ghém mối tâm sự về Tiểu Nhan ở nơi sâu kín nhất trong trái tim mình.
Bây giờ có thêm vết sẹo xấu xí này thì cậu ta lại càng không có tư cách nữa.
Thấy cậu bé vẫn đang chăm chú nhìn mình đợi chờ một câu trả lời, Tiêu Túc không kìm được lòng bèn giơ tay ra định xoa đầu cậu bé, thế nhưng khi còn chưa chạm được vào Đậu Nành, bàn tay của Tiêu Túc bỗng nhiên khựng lại, chốc lát sau thì rụt về, mỉm cười phủ định.
“Cháu nói lung tung gì thế? Không có chuyện đó đâu.”
Trước kia anh ta đã không có tư cách thì hiện giờ lại càng không.
Không có tư cách đem lòng yêu mến một cô gái tuyệt vời như thế, cũng không có tư cách để chạm vào cậu bé đáng yêu trước mặt này.
Đậu Nành để ý đến từng lời nói hành động của Tiêu Túc, đã thấy bàn tay cậu ta đưa ra gần chạm đến sát đầu mình rồi nhưng lại rụt về.
Đậu Nành cất giọng nói: “Chú Tiêu ơi, chú đưa tay qua đây.”
Tiêu Túc ngây người: “Sao thế cháu?”
rồi vươn bàn tay mình ra.
Đậu Nành đặt lại tay của cậu ta vào đúng tư thế rồi chủ động đưa đầu sát lại gần.
Tiêu Túc chỉ cảm thấy cái đầu nhỏ nhắn đang dụi vào lòng bàn tay của mình, cảm giác hơi ngứa ngáy chạy thẳng vào tim cậu ta một cách rõ ràng.
Nhìn cậu bé trước mặt, bất chợt Tiêu Túc không nói được thành lời.
“Chú Tiêu ơi, thích thì là thích thôi mà, rõ ràng là chú muốn xoa đầu của Đậu Nành thì vì sao lại rụt tay về, Đậu Nành có nói không cho chú Tiêu xoa đầu đâu.”
Tiêu Túc thấy lòng mình ấm áp, không ngờ Đậu Nành lại suy nghĩ tỏ tường như vậy, đoán trúng phóc ý định của cậu ta.
Và những lời mà cậu bé nói… rõ ràng là ám chỉ đến việc Tiêu Túc thích Tiểu Nhan.
Thích nhưng lại không dám thừa nhận, trong khi Tiểu Nhan đâu biết rằng cậu ta thích cô ấy.
Cậu ta đã nghĩ quá lên rồi, vẫn là đứa trẻ này thông minh….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...