Hàn Nhất Nhất cười xong, há to miệng uống bát canh mà vú Ngô bưng cho cô, căn bản là không để ý đến lời mình vừa nói, người nói vô tình, người nghe hữu ý.
Hạ Trảm Bằng thong thả mở miệng, "Sau này con đừng gọi ta là cha nuôi nữa, trực tiếp gọi ta là ba!"
Một ngụm canh thiếu chút nữa thì phun ra, cố nuốt xuống, lại sặc đến mức chảy cả nước mắt, vú Ngô ở bên cạnh không ngừng vỗ lưng, "Cô từ từ một chút, đừng có vội như vậy! Từ từ một chút sẽ không bị sặc!"
Hạ Trảm Bằng đứng bên cạnh, nhìn thấy cảnh này, lại cảm thấy thực ấm áp, cười lớn nói: "Có phải đã dọa con rồi không?"
Một lúc sau, Hàn Nhất Nhất mới bình ổn lại, đôi mắt trong veo diễm lệ như mây trôi, "Con không nghe lầm chứ!"
"Con vừa nói, con muốn gả cho người đàn ông nhiều tiền nhất đẹp trai nhất thành phố F, muốn nói đến nhiều tiền nhất thì khẳng định phải là Hạ gia nhà chúng ta, người đàn ông đẹp trai nhất Hạ gia và nhất thành phố F chính là con trai ta, con gả cho con trai ta thì sau này con có thể trực tiếp gọi ta là ba được rồi, chẳng lẽ ta nói sai sao?"
"Khụ khụ khụ. . . khụ khụ. . ." Hàn Nhất Nhất vì lời nói này mà lại ho không ngừng.
"Đừng quá kích động, cha nuôi không có lừa con, con trai ta rất đẹp trai!" Điều này thực sự không phải là Hạ Trảm Bằng khoa trương về Hạ Thiên Triệu, trên thực tế, hắn vừa anh tuấn vừa có năng lực, chỉ là không chung tình với đàn bà, nhưng Hạ Trảm Bằng lại không nghĩ như vậy, chỉ cần Hàn Nhất Nhất gả vào Hạ gia, ông nhất định sẽ che chở cho Hàn Nhất Nhất, cho dù có ly hôn, ông cũng sẽ đem nửa tài sản của Hạ gia cho cô đứng tên thừa kế, để cô cả đời này không phải lo lắng về cuộc sống nữa.
Trong thành phố này, muốn tìm một người thật lòng với Hàn Nhất Nhất cũng không phải là chuyện dễ dàng, so với tìm ở nơi khác, chi bằng trực tiếp gả vào nhà mình, ít nhất còn có ông chăm sóc.
"Không không. . . Hạ lão gia, tiểu thư nhà chúng tôi chưa lấy ai, còn Hạ thiếu đã từng lấy đến 8 người vợ, vạn nhất sau này bỏ rơi tiểu thư nhà chúng tôi thì làm thế nào, tuyệt đối không thể!" Vú Ngô còn lo lắng hơn cả Hàn Nhất Nhất, bà không chấp nhận để Hàn Nhất Nhất nhảy vào hố lửa.
Ánh mắt Hàn Nhất Nhất nhìn vào một góc, trầm tư suy nghĩ.
‘Gả cho Hạ Thiên Triệu? Gả cho Hạ Thiên Triệu? Gả vào Hạ gia, vậy thì có thể thường xuyên đối mặt với Hạ phu nhân, như vậy thì muốn điều tra hung thủ giết A Thất sẽ dễ dàng rồi, thậm chí, cô cũng muốn biết Hạ phu nhân tại sao lại muốn dồn cô vào chỗ chết, nếu chỉ vì không muốn Hạ Thiên Triệu lấy một người xấu xí mà giết cô, thì chứng tỏ tâm địa bà ta hiểm ác đến mức nào, bà ta không muốn vợ của Hạ Thiên Triệu là một người xấu xí, vậy thì người xấu xí là cô tại sao lại không nhân cơ hội này mà khiêu khích bà ta. . .’
"A Li. . . A Li. . ." Hạ Trảm Bằng gọi liền mấy tiếng, Hàn Nhất Nhất mới từ trong suy tư mà định thần lại.
"Thế nào? Đề nghị này của cha nuôi không tồi chứ!"
"Cha nuôi, là con trai của người lấy con, hắn có đồng ý hay không mới là trọng tâm, con không muốn mặt dày mày dạn đâu!" Cô chu miệng, tỏ ra hơi bất mãn.
"Điều này con không cần lo lắng, lời ta nói, con trai ta khẳng định sẽ nghe, cha nuôi cũng chỉ là muốn tốt cho con, sau này gả vào Hạ gia, chúng ta chính là người một nhà, con cứ bầu bạn với ông già cô đơn ta đây là được rồi!" Tuy con cái ông không ít, nhưng không có đứa nào chịu cùng ông nói chuyện phiếm, ngược lại những ngày này ở cùng với Hàn Nhất Nhất, lại cảm thấy vô cùng thân thiết.
"Tiểu thư, cô phải suy nghĩ cho kỹ!" Vú Ngô ở một bên khuyên giải cô, nhưng trong lòng, thực ra bà cũng là lo lắng cho Hàn Nhất Nhất, bác sỹ Tần tự nguyện cô độc cả đời, nhưng Hàn Nhất Nhất muốn tìm một người đàn ông tốt, dường như là một việc rất khó, trên đời này, có mấy người đàn ông không coi trọng diện mạo chứ.
"Con xấu xí như thế này, con trai của người khẳng định sẽ không thèm lấy, như thế này con sợ sẽ dọa đến người của Hạ gia!" Hàn Nhất Nhất rất biết rõ mình.
"Ai nói con xấu, ta sẽ bịt miệng người đó lại! Con trai ta không phải là người thô tục như vậy, trước đây con trai ta đã từng thích một người đàn bà rất xấu xí, có điều sau đó không biết tại sao người đàn bà đó lại biến mất." Đối với Hàn Nhất Nhất, Hạ Trảm Bằng vẫn có chút tiếc nuối vì chưa gặp được cô.
"Thật vậy sao!" Hàn Nhất Nhất có chút chột dạ, người đàn bà xấu xí mà ông nói đến kỳ thật chính là cô.
"Con cứ chờ tin tốt lành của cha nuôi đi!" Hạ Trảm Bằng nói như đinh đóng cột.
"Vậy A Li xin nghe lời của cha nuôi!" Hàn Nhất Nhất ưng thuận.
Đối với cô, nếu muốn điều tra ra cái chết của A Thất và việc mình bị hại năm đó, còn có chuyện ngọc bội, cô buộc phải tiếp cận Hạ phu nhân mới có thể điều tra ra, mà gả cho Hạ Thiên Triệu, cũng là lý do tốt nhất tiện lợi nhất nhanh chóng nhất, đây là một cơ hội lựa chọn tốt nhất mà ông trời ban cho cô, nếu bỏ lỡ, thì cô có thể cả đời này cũng không thể báo thù cho A Thất.
Nếu cứ sống như vậy, để người hy sinh vì cô không được an nghỉ, cô sống còn có ý nghĩa gì, còn tình yêu, đối với cô đã là một chuyện rất xa vời rồi.
Cô đã từng dành cả chân tình và dũng khí để yêu Lãnh Nghiêm, nhưng cái anh ta cho cô lại chỉ là lợi dụng, thứ cô có được chỉ là một tình yêu đầy dối trá, từ đó, cô không còn dám tin tưởng nữa.
Biệt thự Hạ gia
Hạ Thiên Triệu vì cú điện thoại thúc giục của cha mà phải về nhà.
"Cái gì? Ba muốn con kết hôn?" Hạ Thiên Triệu ngạc nhiên nhìn người cha trước giờ chưa từng quản đến chuyện hôn nhân của hắn, bây giờ lại muốn sắp xếp hôn sự cho hắn.
"Thế nào? Con có ý kiến?" Thái độ của ông vẫn giống như đang phân phó công việc ngày thường, chỉ cần ông nói được, cho dù là ai cũng phải phục tùng.
"Những người vợ mà con lấy ba vẫn không ngại nhiều không ngại phiền sao? Con khó khăn lắm mới yên tĩnh không lấy vợ được vài năm không phải là rất vừa ý ba và mẹ sao?" Hạ Thiên Triệu phản bác lại Hạ Trảm Bằng.
"Nhưng hiện giờ con đã 32 tuổi rồi, em trai con cũng đã 30, con lấy 8 người vợ chẳng có ai là không bị con bỏ, so với như vậy, không bằng để ba tìm cho con một chỗ dựa!"
"Chỗ dựa? Đàn bà như thế nào có thể làm chỗ dựa? Bây giờ có mấy người đàn bà không ham tài sản của Hạ gia chứ." Hạ Thiên Triệu nói không chút e dè, tuy hắn rất đẹp trai, nhưng đàn bà lại càng coi trọng tiền của hắn hơn, nếu hắn không có tiền không có gia tài, dù có đẹp trai nữa thì những người đàn bà đó cũng sẽ không thèm để mắt đến.
"Ham tiền của con chứng tỏ con có bản lĩnh đó!" Hạ Trảm Bằng bình thản đáp lại, "Dù sao thì hôn sự lần này, ba thay con quyết định rồi, con bé này cũng không xinh đẹp gì, nhưng rất hiền lành, con xem những người đàn bà con chọn trước đây, người nào cũng xinh đẹp mỹ miều, nhưng chẳng ai ở lại được, cho nên ba tìm cho con một người không xinh đẹp!"
Hạ Trảm Bằng ngược lại lấy việc Hàn Nhất Nhất xấu xí nói đến thật vĩ đại, rất hợp lý lẽ.
Hạ Thiên Triệu im lặng nhìn Hạ Trảm Bằng, không biết trong đầu ông đang nghĩ gì, kéo hắn về nhà để nói với hắn những lời này, nói cho hắn biết ông đã tìm một người xấu xí để làm vợ thứ 9 của hắn.
"Gâu gâu. . . gâu gâu. . ." Tiểu Bạch quẩn quanh dưới chân hắn, nghe được tiếng kêu của nó, hắn ôm nó vào lòng, đây đã trở thành một thói quen của hắn.
"Nếu con không đồng ý thì sao?" Hạ Thiên Triệu vuốt ve lông của Tiểu Bạch, lạnh lùng nói.
"Không thể không đồng ý!" Hạ Trảm Bằng kiên quyết đáp lại, nhưng rất nhanh ông liền phát hiện phương thức thể hiện của mình sai rồi, đối với Hạ Thiên Triệu giờ đây đã thành công đến mức không lời nào nói nổi, ông không thể dùng sức mạnh, vì thế vội vàng đổi giọng.
"Ba đã lớn tuổi rồi, cũng chẳng sống được mấy năm nữa, ba bang hội cũng đã giải tán, lúc tuổi già muốn nhìn thấy con thành gia thất tốt đẹp một lần lẽ nào khó như vậy sao?"
"Nếu ba muốn con kết hôn, thì con kết hôn cho ba xem là được rồi, hà tất phải để con lấy một người xấu xí." Bản chất của đàn ông trời sinh vẫn là không thích đàn bà xấu.
"Xấu xí thì có sao? Con năm đó cũng từng yêu một người xấu xí, bọn họ đều nói vết sẹo đó của cô ta đáng sợ như ma quỷ!" Hạ Trảm Bằng giảng giải đạo lý như một đứa trẻ đòi ăn kẹo.
"Cô ấy là cô ấy, không ai có thể so sánh với cô ấy được!" Trong con mắt lạnh lùng của Hạ Thiên Triệu ánh lên đau đớn, Hàn Nhất Nhất biến mất đã bốn năm, dù hắn có tìm kiếm thế nào cũng không tìm thấy cô, mà cái chết của A Thất cũng không có bất kỳ phát hiện nào mới, điều này vẫn luôn là nỗi đau ẩn chứa trong lòng hắn.
"Ba không phải là muốn con so sánh với cô ấy, con cũng đã nói, dù sao kết hôn là để cho ba xem, vậy thì con cần gì phải để ý xem đối tượng kết hôn là ai?"
"Ba tại sao lại khăng khăng muốn con cùng cô ấy kết hôn? Có ý đồ gì?" Hạ Thiên Triệu thấy ba cứ muốn hắn lấy người đàn bà kia, hắn lại trở nên tò mò. "A Li là do Tần Phái phó thác cho ba, tuy rằng không xinh đẹp nhưng rất lương thiện, ba lại không yên tâm gả nó cho người khác, sợ người ta đối xử với nó không tốt, như vậy thì ba đã phụ sự giao phó của Tần Phái trước lúc lâm chung rồi!" Nói xong, đôi mắt Hạ Trảm Bằng đã ngấn lệ.
Giữa Tần Phái và ba hắn có một số khúc mắc, hắn ít nhiều cũng nghe nói, nhưng Tần Phái năm lần bảy lượt cứu Hạ Trảm Bằng, cho nên hắn ít nhiều có thể lý giải được một chút tâm lý muốn báo ân của ông.
"Vậy là ba muốn con cả đời này thay ba chăm sóc cô ấy?" Hạ Thiên Triệu trực tiếp chỉ ra sự lợi hại của vấn đề.
"Cô ấy muốn kết hôn, ba chỉ muốn đáp ứng nguyện vọng của cô ấy mà thôi, còn sau này có thể ở cùng nhau hay không, đó là chuyện của hai con, ba sẽ không quản, con không đến nỗi ngay cả việc muốn báo ân này của ba cũng không thể đáp ứng chứ." Hạ Trảm Bằng vẻ mặt chân thành nói, trong lòng lại chắc mẩm, ông không tin con trai ông đến mức này vẫn còn cự tuyệt ông.
"Lấy cô ấy thì được, nhưng con nói trước, sau này khi con ly hôn ba không được can thiệp, ngoài ra cuộc sống riêng của hai chúng con ba cũng không được can thiệp!" Hạ Thiên Triệu chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận việc lấy cô, nhưng khi thời gian đã kha khá, hắn khẳng định sẽ ly hôn giống như trước kia, đến lúc đó hắn có thể cho cô phí ly hôn nhiều hơn bất kỳ người vợ nào trước đó.
Trong lòng Hạ Trảm Bằng lại có tính toán khác, cho dù ly hôn, ông cũng có biện pháp, theo chút hiểu biết của ông đối với con trai mình, ông cảm thấy Hàn Nhất Nhất không chừng có thể thu phục vị đại thiếu gia không yên phận này.
Ông vỗ vai con trai nói: "Chỉ cần con lấy cô ấy, đừng ngược đãi cô ấy, ba cái gì cũng có thể đáp ứng, nhưng trong vòng ba năm không được ly hôn, sau ba năm con không muốn ly hôn là tốt nhất, còn nếu con muốn ly hôn thì ba cũng không cản con, có được không?"
"Ba năm?" Hạ Thiên Triệu kêu lớn vẻ không phục, vợ của hắn chưa ai vượt qua được ba tháng.
"Thiên Triệu, ba sẽ không can thiệp con ly hôn sau ba năm, chẳng lẽ trong ba năm có một người vợ lại khó thực hiện như vậy sao?" Hạ Trảm Bằng dùng lý lẽ để thuyết phục.
Hạ Thiên Triệu nhìn Hạ Trảm Bằng nói: "Được, tùy ba muốn làm thế nào thì làm!"
Không đợi Hạ Trảm Bằng nói thêm, hắn ôm Tiểu Bạch bỏ đi, đối với người già sẽ có thời kỳ hồi xuân, hắn tình nguyện trốn tránh, mà Hạ Trảm Bằng hiện giờ trong mắt hắn, chính là lúc thời kỳ hồi xuân tới rồi, nếu không tại sao lại đưa ra yêu cầu vô lý như vậy, thật không biết người con gái xấu xí kia xấu đến mức nào, lại còn chấp nhận một hôn lễ không có tình yêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...