"Có phải là em vẫn còn giận anh hay không? Rốt cuộc thì em muốn thế nào? Lúc trước chẳng phải là em đã cắn vào cổ anh, uy hiếp anh không được chia tay em đó sao? Hiện tại em lại muốn đi? Một câu kia mới chính là lời nói thật lòng của em phải không, em có thể nói với anh không?" Tưởng Vũ Hàng nắm chặt lấy bả vai cô lắc lắc ép hỏi!
"Nhưng chẳng phải là anh muốn chia tay đó sao? Lời nói của tôi, đối với anh mà nói, cho tới bây giờ đều là vô dụng, không hề có ý nghĩa gì, không phải sao?" Cô nỗ lực để bản thân không khóc, hỏi. Nếu như lời của cô mà có hiệu lực với anh vậy bây giờ cô cũng sẽ không đến nông nỗi này rồi !
"Vậy bây giờ anh có thể nói với em, anh không muốn chia tay với em..." anh lớn tiếng nói, dường như là bị cô làm cho không còn cách nào khác nữa vậy!
Rõ ràng thật đau lòng, nhưng khi nghe thấy anh nói như vậy, nơi trái tim cô vết thương còn đang chồng chất vậy mà lại dường như được nắng ấm xẹt qua, cô cúi xuống khóe miệng cũng không kìm nổi liền cong lên.
Không ngờ cô lại vui vẻ trở lại rồi!
Nhưng cô cũng rất hận bản thân như vậy, rất không có cốt khí."Cái này gọi là đánh một cái tát cho một quả táo ngọt sao?" Cô chớp chớp mắt hỏi anh!
Anh không trả lời, anh không biết cái này có tính là cho một quả táo đỏ hay không, nhưng anh biết anh muốn bồi thường cho cô. Cô choáng váng ngất lịm đã dọa đến anh! "Nếu em cho là đúng thì sẽ là đúng thôi? Vậy quả táo đỏ này em có nhận hay không?"
Anh hỏi lại!
Người nào đấy bắt đầu đi hỏi lại, hỏi lại giống như là thể hiện sự không tự tin vậy!
Anh không tự tin, bởi đối mặt với Quan Tĩnh lúc này, anh làm sao có thể tự tin đây? Anh đã bị dọa đến sợ rồi!
Câu hỏi này là thế nào, cô phải trả lời ra sao đây?
Cô chuyển ánh mắt từ trên mặt anh xuống phía dưới, nơi có chiếc ga giường màu xanh đậm cùng màu với chiếc áo gối, bàn tay nhỏ bé tuyết trắng tùy ý nắm lấy một chiếc gối ôm cũng màu xanh đậm đặt ở cạnh mình, nhẹ nhàng vuốt ve!
Thực mềm, thực thoải mái!
Ôm vào trong ngực lại càng cảm thấy thoải mái hơn!
Không cần thử nghiệm cũng biết nhất định sẽ rất thoải mái, không những bởi vì có bông vải bên trong thật dễ chịu mà ngay cả vải bọc gối ôm cũng dùng tơ lụa tốt nhất!
Ừm!... không biết nơi này là phòng của khách hay là phòng của anh đây nhỉ?
Cô nhìn kỹ lại vách tường một lần nữa, Dieenndkdan/leeequhydonnn, màu sắc của vách tường rất tương xứng với rèm cửa sổ. Ánh mắt lại từ vách tường màu vàng chuyển đến hình dáng của chiếc đèn treo tường nho nhỏ, xuống đến ván lát sàn bằng loại trúc thượng hạng. Mỗi một đồ vật nơi này quả thật đều là thứ mà Tưởng Vũ Hàng yêu thích!
Chắc chắn ... nơi này không phải là phòng của khách rồi!
Lúc cô còn đang nhìn quanh phòng, anh luôn luôn nhìn cô. Hơn nữa dường như anh có thể đọc được ánh mắt của cô. "Đây là phòng của anh, không phải là phòng của khách!"
Là phòng của anh sao? Vì sao anh lại không để cô nằm ở trong phòng của khách nhỉ?
"Trong phòng của khách không có đầy đủ các thứ..." anh lên tiếng trả lời câu hỏi trong mắt của cô. Trả lời chỉ là để đáp lại mà thôi, nhưng câu trả lời này lại là một lời nói dối ...
Khi đưa Quan Tĩnh vào trong phòng, để cô nằm ở trên giường của anh, trong anh cũng hoàn toàn không hề có suy nghĩ gì khác. Mãi sau khi anh sắp xếp cho cô nghỉ ở trên giường mình xong, trấn tĩnh lại, anh mới nhận ra mình đã để cho một cô gái vào nhà của mình nằm trên giường của mình!
Ngay chính anh cũng tự cảm thấy có sự kỳ quái trong việc này!
Đúng vậy, quả thật anh giao du quá mức với rất nhiều phụ nữ! Nhưng mặt khác, anh lại có một nguyên tắc rất quái lạ, tỷ như, chưa bao giờ anh đưa về nhà một người phụ nữ nào mà anh gặp dịp thì chơi, chứ đừng nói anh đưa phụ nữ vào trong phòng ngủ của mình !
Vậy mà với Quan Tĩnh, việc này lại rất dễ dàng!
"Nằm ở phòng nào điều đó không quan trọng, quan trọng là tôi không nên ở trong này!" Cô lên tiếng ngắt lời anh, đối với việc cắt ngang lời anh chính cô cũng không lý giải được, cũng sửng sốt ngạc nhiên! Thở dài một hơi thật sâu, Quan Tĩnh đẩy chăn bông ra, chuẩn bị xuống giường."Thực xin lỗi, tôi không nghĩ sẽ nhận quả táo đỏ này của anh đâu !"
Lúc trước cô bị anh ra đòn hiểm, đã khóc đến chết đi sống lại không muốn chia tay. Nhưng không phải khi anh không muốn chia tay nữa thì cô sẽ nhận lời!
"Em có ý gì vậy?" Anh hoàn toàn không hiểu nổi cô nữa rồi! Là anh đã hiểu cô sai sao? Vì sao anh lại cảm thấy Quan Tĩnh không giống như một phụ nữ có tính cách nhu nhược, đương nhiên là anh có nhìn thấy nụ cười gian xảo ở trên mặt của cô!
Miếng băng gạc màu trắng dán ở trên trán Quan Tĩnh càng làm cho ánh mắt của cô dừng lại ở trên mặt của anh."Ý của tôi chính là, chúng ta chia tay! Lần này, không phải là anh ném tôi đi, mà là tôi đã quăng anh đi!" Cô nói rất ngông cuồng, cực kỳ ngạo mạn, lời nói thật vô tình lạnh lẽo!
Đôi đồng tử xinh đẹp màu đen giống như như hoa lan, tuy thật dịu dàng, nhưng rõ ràng trong cái nhìn có sự thờ ơ, xa cách đối với mọi vật ở xung quanh!
Cô nói vứt bỏ anh khiến anh tức giận.
Cô cố ý kéo khoảng cách ra xa khiến anh sợ hãi!
"Đáng chết..." anh nổi điên hét lên một tiếng, rồi giống như con chim Ưng giương cánh, anh lao về phía cô, vừa nhanh vừa chính xác ôm chặt lấy cô, sau đó thu vào trong ngực như bắt giữ con mồi vậy."Anh sẽ không rời bỏ em, em đúng là đồ phụ nữ ngu ngốc, em nghĩ Tưởng Vũ Hàng này là loại đàn ông nào hả? Nói cho em biết, anh sẽ không để cho phụ nữ vứt bỏ, chỉ có anh mới có quyền vứt bỏ người khác thôi!"
Anh tự phụ ngang ngược hét lên ở bên tai cô!
********************************* phân cách tuyến ******************************
"Ha ha, chỉ có anh mới có quyền vứt bỏ phụ nữ thôi sao? Chỉ sợ không phải là như vậy? Chẳng phải anh đã bị Vũ Nghê hung hăng vứt bỏ đó sao?" Cô cười nói khiêu khích!
Quan Tĩnh cố ý chọc giận anh, giọng nói chậm rãi càng ngày càng ác ý."Anh hỏi tôi, anh là loại đàn ông nào hả? Ở trong mắt Vũ Nghê, anh cũng không bằng miếng gân gà, ăn vào thì vô vị bỏ đi thì lại tiếc! Bởi vì ... ha ha, cô ấy vứt bỏ anh, tựa như ném đồ bỏ đi vậy!"
Tưởng Vũ Hàng nghiến răng nghiến lợi nhìn cô chằm chằm, ánh mắt tựa như hai lưỡi dao bén nhọn dường như muốn hung hăng đâm thẳng vào cô.
Bị anh đánh thành quen, cô không sợ phải nghênh đón ánh mắt của anh, nghe tiếng nghiến răng “ken két” đầy khủng bố của anh!
Anh đánh đi, chẳng phải anh thích đánh tôi đó sao? Tôi là một phụ nữ tay trói gà không chặt, nếu như anh nói anh thích đánh tôi, vậy thì anh hãy đánh đi? Cho dù đau đớn thế nào tôi cũng có thể chịu được, bởi vì sự đau đớn của thân thể, còn lâu mới bằng sự đau đớn trong tim của tôi!
Trong lòng Quan Tĩnh đang gào thét điên cuồng.
Từ trước đến nay đối với cô, anh muốn đánh là đánh, muốn mắng là mắng, lúc này đây cô dùng một cách khác để biểu đạt sự bất mãn mãnh liệt với anh...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...