Rất rõ ràng, bị đả kích bởi lời từ chối của Vũ Nghê, nên anh mới có thể đến đây để tìm kiếm sự an ủi của mình. Nhưng mình sẽ không để ý đến việc mình chỉ là một người thay thế, một người dự phòng! Người thay thế hay người dự phòng cũng có giá trị của nó. Người thay thế hay người dự phòng cũng có lúc được trọng dụng, khi có cơ hội sẽ trở thành chính thức!
Cho nên, mình có thể chờ đợi, mình cũng chẳng sợ cuối cùng chỉ là mò trăng đáy nước, cũng đáng, bởi vì đó chính là người mình yêu!
Tay Quan Tĩnh tùy tiện viết lên trên giấy một hàng chữ. Khi viết xong cô mới phát hiện mình đã viết cái gì! Lại cũng thuận tay đem tờ giấy này kẹp vào trong một quyển sách, đặt ngay ở trên bàn làm việc!
"Tớ và Tưởng Vũ Hàng đã nói lời chia tay rồi !" Lúc này vừa đúng dịp cuối tuần, cả hai người, Quan Tĩnh và Phó Vũ Nghê đều không phải đi làm, vừa vặn gặp nhau ở đại sảnh của một nhà hàng nhỏ!
Phó Vũ Nghê hạ giọng nói với cô bạn đồng nghiệp của mình, nét mặt không phải là không biểu hiện có vướng mắc. Nhưng sự vướng mắc này không là vì Tưởng Vũ Hàng, mà là vì chồng trước của cô, Lạc Ngạo Kiệt!
"Vì sao vậy? Bởi vì Lạc Ngạo Kiệt sao?" Lạc Ngạo Kiệt chính là Jerry, lại là cháu ruột của cô, thật kỳ quái phải không? Nhưng mà, chuyện này thì Vũ Nghê lại không biết!
"Đương nhiên là không phải, tớ không thích Vũ Hàng, tớ lại còn không rõ ràng với anh ấy như thế, thật sự đã làm lỡ anh ấy! Tuổi của anh ấy cũng không còn trẻ, cũng đã đến lúc kết giao bạn gái để chuẩn bị kết hôn rồi !" Nếu như cô đã làm anh bị lỡ thì sẽ phải nói năng thế nào với khoảng thời gian đã qua đây?
"Lo lắng nhiều như vậy làm gì? Tất cả đều là do anh ấy tự nguyện mà..." Quan Tĩnh cố ý nói một cách mạnh mẽ, tùy tiện, làm bộ như nói về chuyện của bọn họ cực kỳ nhẹ nhàng, chẳng có liên quan gì với cô hết! Nhưng chỉ có chính lòng cô mới biết rõ nhất, cô hi vọng Vũ Nghê có thể mau chóng buông tha cho anh đến mức nào, không chấp nhận bất cứ cách theo đuổi nào của anh!
Tưởng Vũ Hàng mà nhận được sự tổn thương của Vũ Nghê càng lớn, anh sẽ lại càng ở lại bên cạnh cô.
"Đương nhiên là không thể nói như vậy được, cậu cho tớ là loại người như thế nào chứ? Hơn nữa, Tưởng Vũ Hàng đối xử với tớ rất tốt, nếu tớ càng kéo dài với anh ấy, sẽ càng cảm thấy có lỗi với anh ấy nhiều hơn!"
"Nhìn cậu kìa, có lẽ ở bên ngoài Tưởng Vũ Hàng còn có bạn gái khác đấy, có lẽ anh ấy cũng không phải chỉ có một mình cậu đâu, cậu không rõ nên mới áy náy hả ?" Quan Tĩnh ăn một miếng đồ ăn, chớp chớp mắt, nói nửa thật nửa đùa!
Vẻ mặt của bạn tốt thật áy náy đau khổ, điều này khiến thật sự cô đau lòng, nhìn thấy mà không nỡ bỏ qua, hơn nữa, cô thực sự cảm thấy cực kỳ có lỗi với bạn tốt. Vũ Nghê luôn luôn coi cô là bạn tốt, nhưng ở sau lưng bạn tốt, cô lại sống cùng với bạn trai của người ta!
Nếu như Vũ Nghê biết được sự thực chuyện này liệu còn có thể coi cô là bạn tốt nữa không?
Lời nói của Quan Tĩnh khiến Vũ Nghê vội vàng xua tay.
"Không, Vũ Hàng không phải là loại người dối trá như vậy. Anh ấy là người cực kỳ đơn giản, rất đơn thuần, không cong queo như ruột. Hơn nữa, nếu quả thực anh ấy có bạn gái mà mình thích, không có lý do gì mà không nói với tớ. Tuy rằng trên danh nghĩa bọn mình là người yêu, nhưng trong những lúc ở bên nhau, cũng chẳng khác gì những người bạn bình thường khác, chẳng có gì là anh ấy không nói ra!"
"Có lẽ anh ấy chỉ yêu cậu, nhưng dục vọng lại phát tiết trên thân của người phụ nữ khác thì sao... Vũ Nghê, chẳng lẽ cậu thật sự không nghi ngờ gì sao? Đàn ông chẳng phải luôn có dục vọng, luôn có sự đòi hỏi đó sao? Có đầy cách ra đấy, cậu hẳn là biết rất rõ ràng chứ? Tổng giám đốc Tưởng lại là người tuổi trẻ khí thịnh như thế, nhu cầu của anh ấy nhất định rất mãnh liệt!"
"Ha ha - - "
Vũ Nghê bỗng nhiên phá lên cười, gò má hơi hồng lên, trắng nõn nà."Quan Tĩnh, cậu đúng là người có tính hiếu sắc! Có phải điều này đều là những lời giáo huấn mà Kim chủ đã dạy cậu không vậy?"
Quan Tĩnh nhìn Vũ Nghê, không hiểu vì sao cặp mắt của bạn tốt lại không tán thành!
"Chuyện này không phải như vậy đâu? Cái gì mà tràn đầy dục vọng, nhu cầu sinh lý chứ. Đàn ông trên đời này đều hoa tâm, đi tìm phụ nữ khác, bắt cá hai tay chỉ là cái cớ! Nếu một người đàn ông yêu sâu sắc một người phụ nữ, nhất định sẽ bảo vệ trinh tiết cho cô gái ấy!" Nói tới đây, tinh thần của cô chợt thấy chán nản."Đương nhiên, chỉ có điều loại đàn ông này có ít hơn mà thôi ..." Lạc Ngạo Kiệt chính là một người đàn ông hoa tâm cực kỳ thối nát, đã kết hôn rồi mà vẫn còn ở cùng với người phụ nữ khác!
Anh ta ngược đãi cô, khiến cô bị mất đi đứa nhỏ, ngược lại, giờ đây lại còn nghĩ muốn theo đuổi cô, ăn cô xong lại quay đầu ăn năn, quả thật anh có ý nghĩ rất kỳ lạ!
Một người đàn ông như vậy, cô tuyệt đối không cần đến nữa!
Một người đàn ông thủ tiết vì một người phụ nữ, cô cũng đã từng gặp. Đó chính là Lạc Ngạo Kiệt chồng trước của Phó Vũ Nghê! Nhưng đây chẳng phải là ngoại lệ sao? Ngoại lệ không phải đặc tính chung, cho nên không thể dùng tiêu chuẩn của ngoại lệ để xây dựng quy tắc!
"Vậy cậu cho rằng Tưởng Vũ Hàng sẽ là loại đàn ông này chứ?" Quan Tĩnh khuấy chiếc thìa nhỏ trong chén, dò hỏi!
"Chắc chắn !"
Vũ Nghê cũng không cả quyết lắm, nhưng cũng không quá tin tưởng rằng Tưởng Vũ Hàng sẽ dính vào loại đàn ông này!"Ít nhất dựa vào sự hiểu biết của tớ với anh ấy, chắc chắn là anh ấy sẽ không!"
"Ha ha ..." Cô thật sự cười từ trong lòng cười ra bên ngoài. Thứ nhất, mới gặp Vũ Nghê, bình thường thoạt nhìn thấy cô có vẻ rất chín chắn, nhưng trên thực tế sợ rằng sự chín chắn ấy chỉ là giả tạo, kì thực cô vô cùng đơn thuần! Thứ hai, cô và Tưởng Vũ Hàng quen biết nhau đã sáu năm, lúc trước luôn luôn là bạn tốt, sau này trở thành người yêu, với tình huống này, đối với Tưởng Vũ Hàng, cô dĩ nhiên là không thể hiểu hết được. Có thể thấy, trong trái tim cô chẳng có chút xíu hình bóng của Tưởng Vũ Hàng hết!
"Cậu cười tớ giống như đang cười kẻ ngu ngốc vậy, thật đáng ghét!" Vũ Nghê nói kháng nghị!
"Được rồi, được rồi, tớ sẽ không cười nữa!" Ngoài miệng nói không cười, nhưng trên mặt c, vẻ tươi cười cũng không hề mất đi, khóe miệng giống như lập tức sẽ toét ra tới mang tai rồi! Trải qua một trận hít vào thở ra, rốt cục sau đó cảm xúc của cô cũng đã trở lại yên ổn."Vũ Nghê, cậu không quên rằng Tưởng Vũ Hàng là một người đàn ông có bầu máu nóng rất sôi trào chứ? Anh ấy đã từng đưa ra yêu cầu với cậu, đúng không?"
Vũ Nghê xấu hổ mặt đỏ bừng.
"Điều này cũng không có gì!" Quan Tĩnh thả lỏng bả vai, gương mặt xinh đẹp để lộ biểu cảm thành thục đầy phóng đãng!
Mà cô tựa hồ lại rất chuyên tâm vào đề tài này, hoàn toàn không hề chú ý tới ba người đàn ông vừa đi vào trong nhà hàng. Ba người này đều là lãnh đạo cao cấp của đài truyền hình, trong đó còn có một đối tượng chính là người mà các cô đang đàm luận!
Vũ Nghê bởi đang đưa lưng về phía đám người kia, nên lại càng không hề phát hiện ra các lãnh đạo cùng ông chủ lớn đang tới gần! Một tay cô chống cằm, còn đang hết sức chăm chú nghe bạn tốt phân tích!
"Anh ấy có thể đưa ra yêu cầu đối với cậu, thì chính là có nhu cầu rồi. Không những anh ấy có bộ dạng suất khí, lại có tiền, một vị tổng giám đốc lớn như vậy, phụ nữ chủ động áp sát vào người anh ấy chắc chắn là sẽ có rất nhiều! Cậu nói xem, bên cạnh anh ấy có nhiều sự quyến rũ như vậy, liệu anh có thể kháng cự được mấy cô gái xinh đẹp trẻ tuổi đó không?" Dứt lời, sau đó trong lòng Quan Tĩnh không kìm nổi ý nghĩ, Tưởng Vũ Hàng có rất nhiều chuyện về phụ nữ, sợ rằng toàn bộ Đài Truyền Hình ai cũng biết, chỉ có cô nàng này, làm bạn gái của anh là không biết mà thôi!
"Vậy sao...” Vũ Nghê như trút được gánh nặng, hộc ra hai chữ này.
"Đúng vậy, cho nên cậu hoàn toàn không cần áy náy..." Quan Tĩnh thuận miệng tiếp tục khuyên giải!
Đang đứng ở trước bàn của bọn họ, mặt của Tưởng Vũ Hàng đã hoàn toàn trở nên xanh mét, ánh sáng lạnh trong ánh mắt càng làm cho người ta sợ hãi đến cực điểm! Nhất là ở bên cạnh còn có hai quản lý cấp cao của Đài Truyền Hình, muốn cười lại không dám cười, bộ dáng cố nén, anh càng thêm muốn xé nát cái miệng đang rao giảng thứ tà thuyết mê hoặc người khác của người phụ nữ kia!
Không biết thế nào, sao lại cảm thấy không khí chung quanh thật lạnh thế nhỉ, đỉnh đầu lại càng lạnh run lên! Trong lòng cảm thấy bất an, cô ngẩng đầu nhìn ra bốn phía!
Nhất thời, cô chợt thấy nghẹn họng nhìn trân trối. Anh...anh, sao anh lại ở chỗ này vậy nhỉ?
Lúc này Vũ Nghê cũng đã phát hiện ra Tưởng Vũ Hàng cùng với hai vị lãnh đạo khác."Tổng giám đốc, quản lý Cao, quản lý Từ, thực khéo mọi người cũng tới nơi này sao?"
"Đúng vậy!"
" Đúng vậy, thật là rất khéo!"
Hai vị quản lý kia đã nghẹn đến không kìm được nữa rồi, có thể tìm được cơ hội, để có thể dời bớt đi sự chú ý, tránh bị bật cười ra, nhanh chóng dùng sức chào hỏi, mỉm cười với Vũ Nghê!
Tưởng Vũ Hàng vẫn lặng lẽ không lên tiếng, ánh mắt lạnh như băng tiếp tục chiếu vào trên mặt Quan Tĩnh!
Mà vẻ mặt lẫn ánh mắt của anh, đủ để cho Quan Tĩnh kinh hồn táng đảm, tóc gáy dựng ngược, cô hiểu anh rất rõ , anh đang tức giận!
Mà sự tức giận của anh, thật đáng sợ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...