Chiếc xe thương vụ vững vàng chạy nhanh trên đường, rẽ vào ngôi biệt thự ở vùng ngoại ô, sau đó hai người vệ sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh trước xuống xe, mở cửa xe cho nữ chủ nhân!
"Chú Vương, cậu chủ chưa về sao?" Sau khi đưa mắt nhìn vào gara, Vũ Nghê quay sang hỏi người tài xế của gia đình!
"Chưa ạ, cậu chủ nói hôm nay có một số việc cần phải giải quyết" chú Vương nói!
"Ừ" Vũ Nghê gật đầu, đi vào trong phòng.
Bên trong biệt thự vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm cho người ta buồn đến rơi lệ.
Hai đứa trẻ đâu rồi nhỉ? Có hai đứa trẻ thỉnh thoảng tranh cãi nhau cũng khiến ngôi nhà náo nhiệt hơn? Lúc đầu muốn về sớm để báo tin vui cho Lạc Ngạo Thực, sau khi bản tin thời sự đưa tin, chuyện Lâm Hiên phải lãnh án tử hình là chuyện không thể nghi ngờ.
Nhưng những suy nghĩ vui mừng trong lòng khi trở về ngôi biệt thự vắng lặng, giờ phút này lại vơi bớt rất nhiều.
"Cô chủ, cô về rồi ạ. Cô đã muốn dùng cơm chưa?"
Vũ Nghê ngồi trên ghế sofa nhìn đồng hồ rồi lại đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh: "Chờ mọi người về cùng ăn, tôi cũng chưa đói"
Bà Vương nhìn Vũ Nghê, "Cậu chủ gọi điện thoại về nói là không cần chờ cậu ấy. Cậu Bùi bảo hôm nay phải đi gặp khách hàng, không ăn cơm ở nhà. Khi nãy Hoan Hoan và Lạc Dật kêu đói bụng, tôi đã cho hai đứa ăn trước rồi! Giờ chỉ còn cô và cô Tư Vũ chưa dùng cơm thôi"
"Vậy chúng ta ăn cơm đi" Vũ Nghê buồn bã nói, "Bà Vương, bà rọn cơm ra trước đi, tôi lên lầu thay quần áo rồi xuống"
"Vâng"
Bước lên lầu, đi về phía căn phòng bên trái liền nhìn thấy Tư Vũ đang đứng trước cửa phòng ngủ mình, cô thốt lên "Tư Vũ". Sau khi nhìn rõ sắc mặt có vẻ hoảng sợ của em chồng, Vũ Nghê nhanh chóng chạy tới: "Tư Vũ, em sao vậy? Sao lại đứng đây khóc?"
Tư Vũ nhìn cô chạy tới, nước mắt càng rơi nhiều hơn.
"Em xem chương trình bản tin thời sự đúng không? Chuyện của Lâm Hiên bị phanh phui như vậy, sẽ không có người nào dám bao che cho hắn" cố gắng kiềm chế niềm vui sướng trong lòng, cuối cùng cô cũng tìm được người nói chuyện, Vũ Nghê không kìm được cong miệng cười cười.
Tư Vũ cúi gằm mặt xuống đất, những giọt nước mắt to tròn như hạt đậu tí tách rơi xuống mặt đất.
Vũ Nghê bước tới gần hơn, đặt tay lên vai Tư Vũ: "Tư Vũ, em nghe thấy những lời chị nói đúng không, nếu không tại sao càng lúc em càng rơi nhiều nước mắt đến vậy. Những giọt nước mắt này là em đang đáp lại lời chị" không còn là dò hỏi, mà là câu nói khẳng định
"Oa...." Tư Vũ khóc thành tiếng, coi như là câu trả lời.
"Tư Vũ, em hãy bước ra khỏi thế giới của mình đi, tất cả mọi người đang đợi em! Em có con gái, có chồng, tại sao em không chịu bước ra khỏi thế giới riêng của mình" Vũ Nghê lắc người Tư Vũ: "Em bất mãn chuyện gì thì hãy lớn tiếng nói ra cho mọi người biết...."
Ngày hôm qua khi Tạp Tư nói cho cô biết, Lâm Hiên là đồng tính và đã bị cảnh sát bắt thì cô đã bước ra khỏi thế giới riêng của mình. Nhưng không dám nói chuyện với mọi người, cô sợ chào đón cô sẽ là những vụ tai nạn bất ngờ liên tiếp! Nếu như cô khỏe mạnh liệu Bùi Tạp Tư có bỏ rơi? Hiện giờ cô đang có bệnh trong người, cuộc hôn nhân của cô sẽ được pháp luật bảo vệ.
Cô muốn chờ chị dâu để hỏi làm thế nào mới có thể giữ trái tim người đàn ông bên mình. Cô yêu Bùi Tạp Tư nhưng lại không lấy được anh. Hiện giờ hình như anh cảm thấy rất phiền muộn vì cô, đối xử với cô rất lạnh nhạt! Trước đây vì con gái cô từ chối sự theo đuổi của anh, sau này anh lại không còn ý tứ này nữa!
Nửa đêm hôm qua, điện thoại của anh đổ chuông, anh phải chạy vào trong phòng vệ sinh mới nhận điện thoại.
Cuộc điện thoại đó liệu có phải do phụ nữ gọi tới? Nếu không, việc gì anh phải bí mật như vậy? Nếu như cô đoán không nhầm, bên ngoài anh đã có người phụ nữ khác, vậy cô nên làm thế nào?
Cô làm thế nào để đối phó với người phụ nữ đó, đánh hay mắng, hay là cho người phụ nữ đó chút tiền rồi đuổi cô ta đi? Chỉ cần có thể giữ anh lại, cô bằng lòng làm bất kỳ chuyện gì! Cô có rất nhiều tiền, tiền bố cho, tiền anh trai cho, nhưng cô không quan tâm, từ nay về sau cô cũng sẽ không mua những thứ xa sỉ phẩm, cô có thể đem toàn bộ số tiền này cho những người phụ nữ bên cạnh anh!
"Tư Vũ, em đừng khóc. Đợi chị thay đồ xong, hai chị em mình ra ngoài ăn tối được không?"
Hiện giờ thật sự Tư Vũ không thể ăn gì, trong lòng cô rất khó chịu
Nhìn em chồng vẫn đứng trước cửa, tiếp tục nói: "Hay là chị gọi điện thoại cho Bùi Tạp Tư, kêu anh ta trở về...."
"Ư...." Tư Vũ nắm chặt tay áo Vũ Nghê, phát ra âm thanh phản đối. Đừng gọi điện thoại cho anh, cô không muốn làm anh càng thêm chán ghét mình. Trước giờ anh đều nói cô rất phiền phức không khác gì trẻ con, rất thích đeo bám chán phèo khiến anh không có không gian riêng.
"Không phải là em muốn chị gọi Bùi Tạp Tư trở về hay sao?" Vũ Nghê suy đoán.
Tư Vũ không lên tiếng, nhưng không còn nắm chặt tay áo cô như vừa rồi.
"Vậy chị gọi điện thoại cho anh trai trở về được không?"
Anh trai? Gọi anh ấy về để làm gì? Chuyện tình cảm giữa hai vợ chồng họ, người ngoài cuộc không có quyền can thiệp.
Không thấy Tư Vũ phản ứng, Vũ Nghê vội vàng bấm số điện thoại của Lạc Ngạo Thực.
Chuông điện thoại đổ một hồi mới có người nhận, cánh tay Vũ Nghê run rẩy nắm chặt điện thoại: "Ngạo Thực, hiện giờ anh có rảnh không...."
"Hiện giờ anh đang bận một số chuyện, em dùng cơm trước đi, chắc anh sẽ về muộn" Lạc Ngạo Thực ở đầu bên kia điện thoại cắt ngang lời Vũ Nghê. Không được, hiện giờ sức ảnh hưởng của cô quá lớn, anh chỉ còn cách về nhà thật muộn.
"Em biết anh rất bận rộn, nhưng Tư Vũ đã khóc từ nãy tới giờ em không thể dỗ được, Tạp Tư lại không có ở nhà, anh xem..."
"Cái gì?" Lạc Ngạo Thực cắt ngang lời nói của Vũ Nghê, nói một câu hoàn toàn trái ngược với câu trước đó: "Anh lập tức về nhà ngay, em đừng lo lắng quá"
Dứt lời anh liền cúp điện thoại, giống như lời anh nói không chỉ mấy phút sau đã có mặt ở biệt thự, vội vàng kéo Tư Vũ lại gần nhìn từ trên xuống dưới một lượt hỏi: "Tư Vũ, em không khỏe ở đâu? có phải Tạp Tư bắt nạt em không?"
Tư Vũ lắc đầu... xoay người đi xuống cầu thang, vào phòng ăn
Không, không...
Hiện giờ cô không thể tìm bùi Tạp Tư
***
Sau khi anh cúp điện thoại, Vũ Nghê tủi thân không nói thành lời, trong lòng khó chịu buồn bực. Đặc biệt trong giây phút khi nhìn thấy anh, những cảm giác này cứ ào ào kéo tới khiến cô không cách nào khống chế!
Cô đang dùng ánh mắt quyến rũ anh?
Khốn kiếp, cô có biết chỉ với một ánh mắt như vậy cũng khiến anh khốn khổ tới mức nào không? Cô có biết ánh mắt đó sẽ làm trái tim anh nhiễu loạn như thế nào không?
Lạc Ngạo Thực bị đè nén cả ngày, những ham muốn trong cơ thể lại bị kích thích một lần nữa, hơn nữa càng lúc càng ham muốn cuồng nhiệt, trong giây lát bụng dưới căng trướng. Anh chỉ muốn đưa tay tát vào má mình hai cái thật đau để bình tĩnh lại một chút! Hai tay đặt trong túi quần xiết chặt thành nắm đấm, vội vã liếc mắt nhìn cô: "Em vẫn chưa ăn tối? Mau xuống ăn đi, đừng để bị đói"
Vũ Nghê xiết chặt chiếc điện thoại, hỏi tới vấn đề quan tâm: "Không phải anh đang bận sao? Tại sao trở về nhanh vậy?"
"Ừ, anh sợ Tư Vũ đánh em"
"Em nghĩ không phải như vậy đâu? Là do anh quan tâm Tư Vũ hơn, bất kể chuyện có quan trọng thế nào anh cũng có thể lập tức ném ra sau..." giọng nói của Vũ Nghê tràn đầy vẻ khó chịu, dù là ai cũng có thể nghe thấy được sự khó chịu trong đó.
"Tư Vũ là em gái anh, không phải là em ghen với nó đấy chứ? Anh đã ăn tối ở công ty rồi, bây giờ anh có chuyện gấp phải lên phòng đọc sách giải quyết" nói xong anh lập tức quay đầu chạy lên lầu, không cho Vũ Nghê cơ hội lên tiếng.
"Em làm anh chán ghét như vậy sao? Một câu cũng không muốn nói với em? Nếu anh thật sự không thích em, thật sự chán ghét em, anh có thể nói ra em lập tức có thể làm theo ý anh" Vũ Nghê nhìn bóng lưng anh nói vọng theo
"Em làm sao vậy? em cũng biết là cuối năm công việc của anh rất bận rộn" Lạc Ngạo Thực xoay người lại, nhăn mày nói.
"Thôi, coi như em chưa nói gì, anh đi làm việc của anh đi" cô không dám bộc phát toàn bộ cơn tức giận của mình, đột nhiên cô sợ anh nói ra đáp án khiến cô sợ hãi. Cô nềm giọng nói: "Hôm nay ở đài truyền hình có chuyện không vui, trong người hơi khó chịu nên mới cáu gắt như vậy"
Lạc Ngạo Thực thầm thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Anh không sợ em cáu giận, chỉ cần em có thể vui vẻ, đừng để con gái anh phải tức giận! Được rồi, nếu tâm trạng không vui em có thể vào phòng đọc sách tìm anh bất kỳ lúc nào, lúc nào anh cũng hoan nghênh em..."
Vũ Nghê gật đầu, xoay người đi vào trong phòng
***
"Sắp tới giao thừa rồi, đáng lẽ trong nhà phải rất náo nhiệt mới đúng, nhưng cả ngôi nhà lại chìm trong vắng lặng buồn tẻ...."
"Haiz..."
"Haiz..."
Từ trong đại sảnh, truyền tới hai tiếng cảm thán non nớt. Một cô bé ngồi trên ghế sofa cùng một cậu bé trai, "Không biết mấy người lớn thế nào? hình như chú không vui, chú cũng không vui, quan hệ rất căng thẳng"
"Phì..." Lạc Dật bật cười rất không phù hợp với bầu không khí
Hoan Hoan nhăn mũi, nhìn cậu trách mắng: "Tại sao cậu có thể cười trong lúc này, bây giờ tớ rất lo, hi vọng cả nhà chúng ra có thể vui vẻ ở bên nhau"
"Chú....chú... hai chú...." Lạc Dật gãi đầu giả bộ vô cùng khó khăn, "Cậu khiến tớ rất khó hiểu, không biết cậu đang muốn nói chú nào"
"Ôi trời, người chú đầu tiên là nói tới chú Tạp Tư, người chú phía sau là chú Ngạo Thực" Hoan Hoan giải thích
"Nhìn cậu kìa, thật phiền phức..."
Hoan Hoan cúi đầu, vẻ mặt đau khổ: "Đành chịu thôi, tớ cũng có muốn phiền phức vậy đâu, nhưng mấy người lớn không cho tớ cơ hội”
"Tớ thấy cô Tư Vũ hoàn toàn không có dấu hiệu khá lên, khiến chú Tạp Tư cũng là bố cậu rất đau khổ! Tớ đoán không chừng, chú Tạp Tư sẽ ly hôn với cô Tư Vũ...."
Lạc Dật nhỏ giọng xui thầm vào tai Hoan Hoan, giống như đang nói một bí mật gì đó kinh thiên động địa
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...