Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

"Muộn thế này, cậu còn tới đây làm gì?" Lạc Ngạo Thực từ trên cầu thang đi xuống, đứng đối diện với người ở trong đại sảnh.

Anh vừa mới tắm xong, đầu tóc ướt nhẹp, không kềm chế được vuốt vuốt mái tóc còn ướt. Chiếc áo choàng tắm màu lam to lớn ôm lấy vóc người cao to của anh, đồng thời khiến anh toát lên vẻ đẹp cuồng dã, cả người phát ra khí thế cường hãn, bất luận kẻ nào cũng chỉ có phần ngưỡng mộ.

Lâm Hiên di chuyển tầm mắt, nhìn về nơi khác, nhắc nhở. "Ngạo Thực, sức khỏe anh vốn chưa ổn định, tốt nhất không nên chạm nhiều vào nước!"

"Không chạm vào nước? Như vậy còn khó chịu hơn!" Sau khi nói xong, anh đút tay vào trong túi áo ngủ, ngồi lên ghế sa lon. Ánh mắt thâm thúy dừng lại trên người Lâm Hiên, có ý thăm dò!

"Hôm nay em đến để kiểm tra sức khỏe cho anh!" Trong nháy mắt, Lâm Hiên đột nhiên đứng lên, đi về phía người ngồi trên ghế. "Trở về phòng đi để em kiểm tra!"

"Tôi cảm thấy mình rất khỏe, không đến nỗi cần phải kiểm tra —— xem ra, uổng công để cậu tới đây!!" Lạc Ngạo Thực nâng lên khóe miệng, trêu ghẹo nói!

"Tại sao lại không kiểm tra? Ngạo Thực, anh phải chú ý tới sức khỏe của mình. Còn nữa... em có vài chuyện muốn nói với anh!" Lâm Hiên đẩy đẩy cái kính trên mũi, nói chuyện rất nhanh, có phần kích động, kích động đến khuôn mặt đỏ rần.

"Là gì?" Lạc Ngạo Thực khẽ nhíu đuôi mày, nhàn nhạt nhắc nhở thái độ của hắn!

Lâm Hiên hít sâu một hơi, cuối cùng nhỏ giọng. "Coi như anh nể tình em, đừng giao du với em gái của em nữa, có được không?"

"Ha ha —— nhìn cậu kích động thế kia, có phải cậu định dùng quyền với tôi?!" Người ngồi ở ghế sa lon giương mắt nhìn lên, chế nhạo cười nói!


Bị người khác nhìn ra được tâm tư trong lòng, gương mặt của hắn càng đỏ hơn, thậm chí trên trán lấm tấm mồ hôi. "Em . . . em không có!"

"Lau mồ hôi đi, cậu nóng lắm sao?" Lạc Ngạo Thực tiếp tục chú ý điệu bộ của hắn.

"Không, không có!" Ánh mắt hắn di chuyển tầm nhìn, tựa hồ đang nhìn dưới sàn.

"Hay là, cậu đang khẩn trương?"

"Không có. . . . . . không phải...!"

Lạc Ngạo Thực cẩn thận theo dõi hắn, ánh mắt sâu lắng tràn đầy nghiên cứu. "Vậy là thế nào? Tại sao tay cậu dường như phát run?"

"Không có, nếu như thân thể của anh không có biểu hiện gì, vậy em xin phép về trước đây, hôm nào anh đến bệnh viện một chuyến, em sẽ kiểm tra tổng quát cho anh!" Lúc nói chuyện, đồng thời móc chìa khóa xe trong túi quần ra!

Cạch ——

Một hộp thuốc màu trắng chợt rớt ra bên ngoài!

Lạc Ngạo Thực nhanh mắt nhìn theo, nghi ngờ hỏi: "Lâm Hiên, cậu cũng hút thuốc sao?"

Nhìn thấy ánh mắt thăm hỏi đầy ý tò mò của Lạc Ngạo Thực, hắn mới ngồi xổm người xuống nhặt lên. "À, gần đây công việc bận rộn, thỉnh thoảng em cũng giải khuây bằng thứ này!"

Từ trên ghế salon đứng lên, anh chợt chìa tay ra hỏi. "Nhãn hiệu gì thế? Tôi hình như chưa từng thấy qua!"

"A, giá cả rẻ thôi ạ, mùi vị cũng xoàng xĩnh, chẳng qua giải tỏa bớt căng thẳng!"

"Vậy sao? Nhưng tôi lại cảm thấy bao thuốc lá kia trông rất tinh tế, không giống loại rẻ tiền chút nào, cho tôi hút thử, được không?!"

"Ngạo Thực, loại thuốc này quả thật không hợp với anh! Thôi, anh nghỉ ngơi sớm đi, em về đây!" Nói xong, Lâm Hiên gật đầu một cái, xoay người đi về phía cửa chính!

Lạc Ngạo Thực cũng gật đầu đáp lại, đưa mắt nhìn theo bóng lưng hắn ——

**********************************


Mười giờ khuya, toàn thân Vũ Nghê phát run đi ra khỏi khu nhà Lâm Dương. Khốn kiếp, mình gặp qua không biết là bao nhiêu phụ nữ rồi, nhưng không ngờ lại còn có dạng phụ nữ không biết xấu hổ như cô ta. Nếu như cô ta thật sự cần tiền và địa vị của Lạc Ngạo Thực thì cũng không có chuyện gì khó hiểu, đằng này cô ta không cần những thứ đó, không cần danh phận, thậm chí cũng không cần Lạc Ngạo Thực yêu, chỉ cần có thể để cho cô ta ở bên cạnh Lạc Ngạo Thực, là cô ta cam lòng được rồi!

Loại phụ nữ này, còn dám bỏ cả hôn nhân của mình, chỉ vì muốn thỏa mãn nhu cầu cá nhân?

Trong đầu suy nghĩ mông lung khiến Vũ Nghê đụng mạnh vào cánh cửa phía trước. "A, xin lỗi!" Bởi vì sự lỗ mãng của mình, cô vội vàng nói lời xin lỗi đối phương.

Trời bây giờ rất tối, cô cũng không nhìn rõ mặt, chỉ biết người bị mình đụng phải là một cô gái!

"Không sao!" Cô gái hạ thấp giọng nói, sau đó đi vào cửa chính khu nhà!

Vũ Nghê giơ tay lên gãi gãi đỉnh đầu, giọng nói này thật kỳ lạ, khiến cho người nghe nổi hết da gà!

Cô đi bộ trong đêm, không biết phải đi nơi nào? "Trở về biệt thự Úy Lam sao? À, không, dĩ nhiên không được, mình làm sao có thể trở về đó!" Tự hỏi tự đáp cô cũng không chú ý tới sau lưng mình đang có một bóng người theo dõi, hơn nữa khoảng cách này ngày một càng gần!

Bóng đen từ sau lưng chợt lấy tay che miệng Vũ Nghê, một tay bế thốc cô lên!

Tiếng kêu gào thất thanh trong đêm tối căn bản không có người nghe thấy!

*****************************

"Lâm phó tổng còn chưa tới sao?" Thanh âm có chút không vui hỏi người trợ lý.

"Đã gọi điện thoại, nhưng không có ai nghe máy!"


Lạc Ngạo Thực theo bản năng nhướng mày nhìn đống văn kiện ở trên mặt bàn, sau đó lướt sang các vị cổ đông. "Thôi, không cần phải chờ Lâm phó tổng nữa, chúng ta bắt đầu hội nghị. Việc phát triển thêm ngành du lịch bên Âu Mĩ, mọi người có còn ý tưởng nào tốt hơn không ——"

Rất nhanh sau đó, mọi người liền đề cập đến vấn đề công việc, thân là tổng giám đốc, Lạc Ngạo Thực nghiêm túc lắng nghe các vị cổ đông góp ý!

Hội nghị đang đến cao trào chuẩn bị kết thúc, thư ký chợt gõ cửa đi vào, vẻ mặt hốt hoảng cùng trợ lý Lưu nói chuyện gì đó!

Sắc mặt của trợ lý Lưu nháy mắt cũng trở nên căng thẳng, ngạc nhiên, không dám tin, đi thẳng về phía trên, dùng thanh âm nhỏ nhất nói: "Tổng giám đốc, bên ngoài có một vài viên cảnh sát, tới đây yêu cầu ngài hiệp trợ điều tra!"

Lạc Ngạo Thực bèn ngẩng đầu lên, cau mày hỏi thăm trợ lý!

Trợ lý Lưu khẽ cụp mắt, nói ra một tin tức khiếp sợ. "Lâm phó tổng, tối hôm qua chết ở trong nhà, nghe nói bị người ta giết!"

Lạc Ngạo Thực kinh ngạc mở to hai mắt, nhưng chỉ là trong nháy mắt, anh nhanh chóng khôi phục lại bộ dạng bình tĩnh, đem hội nghị giao cho Tổng Kinh Lý chủ trì, sau đó đứng dậy đi ra phòng họp, trợ lý Lưu theo sát phía sau!

Lạc Ngạo Thực mới vừa xuất hiện, ba gã cảnh sát liền tiến lên nghênh đón! "Xin chào, chúng tôi là cảnh sát Trung Quốc ——" Anh liếc nhìn bọn họ, lướt qua đi tới phía trước!

Trợ lý Lưu kịp thời theo chân chặn cảnh sát lại, lạnh mặt nói: "Các người muốn biết cái gì? Có thể hỏi luật sư riêng của Lạc tiên sinh!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui