Trong nháy mắt mặt của Vũ Nghê đỏ ửng, mang tai cũng ẩn hồng, hô hấp trở nên gấp gáp.
Lạc Ngạo Kiệt nghiêng người nhìn cô, hài lòng với biểu cảm kia. Trong lòng cười thầm, cô gái này, lúc nào thì đáng yêu nhất, đương nhiên là lúc bị khí chất đàn ông của anh quyến rũ, xấu hổ đến đỏ cả mặt. "Bà xã, thế nào? Còn nói anh không nhiệt tình? Tất cả thể lực của anh đều dồn vào 'đây', nếu không tự kiềm chế, e rằng 'chỗ này' đã nổ tung!"
Vũ Nghê âm thầm mò mẫm một vật đang đặt ở trên giường, sau đó toàn thân dùng lực ——
Bang ——
Một cái gạt tàn thuốc đập vào đầu của Lạc Ngạo Kiệt, phát ra âm thanh rất lớn!
May mắn là cái gạt tàn thuốc này đã được rửa sạch, bên trong không còn tro thuốc lá. Mặc dù nó được làm bằng đồng, thiết kế cũng không dày lắm, cho nên không gây đau đớn.
"Bà xã, em giận dữ cái gì, tại sao vẫn còn đánh anh?" Lạc Ngạo Kiệt khẽ vuốt cái trán đau, không thể hiểu được hỏi. Mới vừa rồi không phải vì cô cho rằng anh không đủ nhiệt tình, mới thương tâm khổ sở sao? Anh chứng minh được cô lại trở mặt?
Anh giữ chặt đầu, buông lỏng cổ tay cô ra.
Vũ Nghê rời khỏi giường, đứng ở cạnh bên, một tay cầm gạt tàn, một tay chỉ vào anh hỏi. "Anh còn dám nói anh yêu tôi, yêu tôi mà vậy đó ư?"
"Anh vì cái gì mà không dám nói? Đây chính là sự thật!"
Sắc mặt Vũ Nghê so với lúc trước còn ửng đỏ hơn, mà từ đầu đến giờ bị Lạc Ngạo Kiệt cho là xấu hổ, kì thực đây là biểu cảm khi cô giận dữ, cơn thịnh nộ đạt đến cao trào. "Nói dối, đều là nói dối ——"
Cô lại lần nữa gạt bỏ tâm ý của anh, khiến anh rầu rĩ trong lòng, mặc dù anh cũng đang buồn bực, nhưng anh không thể phát tiết ra ngoài. "Tại sao anh phải nói dối? Lời thật lời dối chỉ có anh rõ nhất. Lạc Ngạo Kiệt là ai chứ, chuyện này đáng để dối trá sao? Nếu như anh không thích, anh sẽ trực tiếp nói cho em biết. Vì cái gì anh phải dối?"
Anh tuôn ra một tràng nghi vấn, tần số nói chuyện còn nhanh hơn súng máy, cạch cạch không ngừng bắn ra ——
Cách nói chuyện này ngược lại càng khiến Vũ Nghê nổi giận, cô thẳng thắn nói. "Mỗi lần anh khó chịu đều thành bộ dáng thế này, tại sao không chạm vào em? Lạc Ngạo Kiệt, đây là tác phong thông thường của anh, anh. . . . . . À . . . . ."
Vũ Nghê kịp thời che miệng mình lại, mém nữa còn cắn cả đầu ngón tay, trời ạ, cô ... cô đang nói cái gì vậy? Sao cô lại đem những nghi ngờ trong lòng nói ra? Anh. . . . . . anh sẽ nghĩ sao về cô? Nhất định anh sẽ đánh giá cô như một người phụ nữ dâm đãng, vẫn chưa thỏa mãn dục vọng?
Lạc Ngạo Kiệt khẽ nhíu mày, hai ba giây sau khóe môi mỉm cười, ánh mắt thu hẹp, hai đầu vai không ngừng run run. ". . . . . . Ha ha ha. . . . . . Thì ra em đang tức giận chuyện này. . . . ."
Cô ngượng ngùng đến đỏ cả mặt, để tay xuống, lộ ra cái miệng đáng yêu. "Đúng, anh không cần em phải không? Không phải sao?" Ừm, dù gì cũng bị chê cười, cứ vậy mà gật đầu thừa nhận!
Lạc Ngạo Kiệt rời giường, đi tới trước mặt Vũ Nghê, nhìn chằm chằm vào mắt cô, mờ ám nói: "Anh nghĩ rằng em phải hiểu rõ hơn anh, tại sao anh không chạm vào em, em nói có đúng không?"
Cô né tránh ánh nhìn chăm chú của anh, mắt anh thật sâu, như thể nhìn từ đáy mắt cho đến thẳng trái tim cô. Ánh mắt lúc này của anh vô cùng dịu dàng, dịu dàng nhưng lại sắc bén ——
Mang thai nhưng không nói cho anh biết, bí mật này giống như một cái cây to dần dần đâm chồi, một nhát đâm thẳng vào mông cô, khiến cô trở nên hồi hộp!
". . . . . .Em. . . . . . Dĩ nhiên biết, em đã nói rồi, nguyên nhân chính là do anh đối với em không còn mặn nồng. . . . ." Giọng nói của cô ngày càng nhỏ, cuối cùng dứt khoát thì thầm.
Trời ạ, chẳng lẽ anh ấy biết mình mang thai? Cho nên mới không đụng vào mình?
Vũ Nghê xấu hổ nhắm mắt lại, nếu thật như vậy, cô quá mất mặt rồi! Xấu hổ, xấu hổ !
A ~~
Anh biết cô mang thai cũng không có gì lạ, chẳng lẽ Quan Tĩnh khai báo?
"Em, em mệt rồi, muốn đi ngủ!" Vũ Nghê áp dụng chiêu trò ‘giả mù sa mưa’, nghĩ cách lừa dối người nào đó.
"Mới vừa rồi anh muốn em ngủ sớm, nhưng giờ xem ra em rất phấn chấn!" Lạc Ngạo Kiệt duỗi cánh tay dài ôm lấy Vũ Nghê, một tay nâng cằm người bên dưới, trực tiếp cúi đầu xuống hôn.
Chỉ cần nghĩ tới việc anh không vì người phụ nữ khác mà vì lo lắng cho mình, anh nhẫn nại kiên trì kiềm chế khiến trong lòng cô không ngừng hưởng thụ cảm giác ngọt ngào. "Ha ha, sao chứ?"
"Mở mắt ra!" Lạc Ngạo Kiệt ra lệnh!
Cô nghe theo mệnh lệnh liền mở mắt ra, con ngươi sáng ngời được phảng phất bởi ngọn đèn vàng ở đầu giường, làm nổi bật đôi mắt quyến rũ của người đối diện.
"Nhìn anh này, không được nhìn đi nơi khác!" Anh vừa ra lệnh, một mệnh lệnh mang theo cưng chiều khiến người nghe không khỏi cự tuyệt, chỉ cảm thấy vô cùng ngọt ngào!
"Nhìn anh, nhìn anh, em đang nhìn anh đó thôi!" Vũ Nghê đáp ứng ngay lập tức.
"Nói dối, nếu như em đang nhìn anh, sao anh lại nhìn thấy đáy mắt em phản chiếu hình ảnh cánh cửa?!" Lạc Ngạo Kiệt nhẫn tâm vạch trần lời nói dối kia.
Cô miễn cưỡng đưa mắt nhìn thẳng vào anh, lông mi hai bên vểnh lên. "Bây giờ thì được rồi chứ?"
Lạc Ngạo Kiệt khẽ nheo đôi mắt như diều hâu, bàn tay đặt ở trên người Vũ Nghê, từ từ cọ sát da thịt mềm mại. "Có phải hay không có chuyện quên nói với anh? Hửm?"
"Chuyện gì?" Cô giả bộ ngây ngơ!
"Cho em một cơ hội, đừng để anh thất vọng!" Lạc Ngạo Kiệt thu hồi nụ cười, nói rất chân thành!
Cô cũng trở nên nghiêm túc, ngẩng mặt quan sát cử chỉ của anh, nặng nề tuyên bố."Ngạo Thực, em . . . em mang thai rồi, anh sắp được làm ba!"
Anh ôm cô chặt hơn, dùng sức mà ôm, vô số nụ hôn nồng nàn ấn xuống trán cô. "Giờ khắc này anh chỉ có mỗi một suy nghĩ, là muốn ôm em, xoay em vòng vòng, nhưng mà anh lại không dám. Cám ơn em, cám ơn em đã cho anh một cơ hội làm cha, cảm ơn em đã cho anh một cơ hội bù đắp. Cám ơn em lại cho anh được hồi sinh với cuộc sống này ——"
Anh kích động, liên tiếp nói ra rất nhiều câu cám ơn ——
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...