Cô thế nào cũng không quên cảnh anh bóp chặt cổ cô, ánh mắt Tư Khảm Hàn lúc này hoàn toàn giống như tình cảnh hôm qua, có điều phần sát khí, nham hiểm thì nhiều hơn làm đáy lòng người ta trở nên rét run.
Hạ Ngưng Âm phát hiện giờ phút này cô đã sai, mà còn quá mức sai lầm nữa là khác, lúc trước như thế nào cũng không nên kí vào bản hợp đồng đó, chẳng qua cô đánh giả bản thân quá cao, cho là mình ít nhiều cũng hiểu Tư Khảm Hàn, bọn họ có thể ngồi chung một bàn ăn cơm ngủ chung một giường, có thể khua môi múa mép qua lại, tạm chấp nhận là Tư Khảm Hàn có chút lương thiện, thế nhưng đó chỉ là giả tạo, căn bản cô không nhìn thấu được Tư Khảm Hàn chân chính!
Tính khí của anh cứ như thời tiết biến đổi thất thường, lúc thì dịu dàng lúc thì dữ dội, rốt cuộc đâu mới là con người thật sự của anh, cô vốn không biết gì, có khi sự lương thiện đó cũng không phải là của anh.
Đứng trước cái kiêu ngạo của anh cũng không làm cô hoảng sợ, còn Tư Khảm Hàn bây giờ khiền người khác phải rụt rè khép nép, anh cứ như mất đi bình tĩnh thường ngày bất luận là đạo lý gì đều bỏ ngoài tai.
Cô đối với anh chả khác gì tờ giấy trắng, cho nên không biết bản thân đã làm gì để anh giận dữ như vậy, càng không biết tại sao, giờ phút này cô lại nhìn ra trong đôi mắt lạnh lẽo của anh cất chứa sự thống khổ tuyệt vọng! Còn vì cái gì khổ sở thì cô không rõ.
Nuốt nước miếng, trái tim bất chợt đau đớn, hoặc do sợ hãi nên đã đập loạn nhịp, chóp mũi xộc mùi cay xè, chạm cái nhìn của anh khiến cô dâng lên cảm giác thương hại.
Hạ Ngưng Âm mở miệng nhưng nói không nên lời, hai mắt vô hồn.
Tư Khảm Hàn nhận ra cô đang thương hại mình, ánh mắt híp lại, người phụ nữ ngu ngốc cô cho là có thể nhìn thấu anh, liền dùng loại ánh mắt đó dò xét anh, Tư Khảm Hàn này không cần sự thương hại từ cô, thực buồn cười, khi bị một nha đầu thương hại cứ như câu chuyện cười.
Anh ngồi bên mép giường tay bóp chặt cằm của cô, bàn tay từ từ dời xuống cổ của cô, nhẹ nhàng ma sát đến xương quai xanh, đem hàm ý cảnh cáo suy diễn đến xuất thần nhập hóa.
Bàn tay nhất thời dừng độc tác, khóe miệng nhếch lên ý cười ma mị, nhưng trên mặt vẫn một vẻ, ánh mắt âm lãnh như Satan gắt gao nhíu chặt tầm mắt của cô, kết hợp cùng nụ cười có chút không hợp, anh duy trì nụ cười hỏi: "Hả? Lời của tôi nói đã rõ?"
Ngữ điệu Tư Khảm Hàn rất nhẹ, nhưng rất lạnh, khiến tâm tư Hạ Ngưng Âm muốn đóng băng.
Hạ Ngưng Âm gật đầu, không dám lộn xộn, lại càng không dám lên tiếng, mặc dù cô hít thở hơi khó khăn chỉ có ý nghĩ muốn bỏ trốn!
"Rất tốt, cô gái ngoan!" Tư Khảm Hàn hiển nhiên rất hài lòng với phản ứng của cô, cư nhiên vỗ vỗ mặt cô, thanh âm dịu dàng làm cho người ta cảm thấy quỷ dị, "Tôi nói rồi, bất cứ khi nào cô cũng phải nhớ rõ thân phận của mình, xem lời của tôi chính là mệnh lệnh."
"Đã nhớ, hôm trước anh chưa nói qua không cho tôi chạm đến tủ lạnh, tôi không phải cố ý, thật xin lỗi." Hạ Ngưng Âm nuốt ngụm nước bọt, sự cuồn nộ của sư tử vương khiến cô càng thêm sợ hãi, hơn nữa, cô cũng không muốn mình gặp nạn bởi cơn giận vô cớ của anh, không phải sợ chỉ là cảm thấy hơi mệt mỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...