Buổi chiều, trong cửa hàng cà phê của khách sạn năm sao, lúc này cũng không có nhiều người, càng thêm yên tĩnh và tao nhã.
"A Chính, có vấn đề gì sao?" Sở Mạnh gõ bàn, không hiểu vẻ mặt đãng trí của bạn tốt trước mặt.
Anh nói hết một lần những vấn đề cần xử lí ở công ty mới tại Luân Đôn, tại sao A Chính giống như không nghe vậy? Muốn cái gì chứ? Để anh lãng phí nước miếng vô ích sao? Thời gian của anh cũng không phải là dùng để lãng phí trên bộ mặt ngẩn người của cậu ta.
"Mạnh, có thể lặp lại lần nữa hay không?" Rốt cuộc thu hồi ánh mắt của mình, Giang Doãn Chính ngượng ngùng nói. Lơ đãng lúc đang làm việc, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra.
Mẹ nó, đều do Thẩm Tâm Tinh chết tiệt kia, cứ như vậy mà từ chối anh sao? Cho nên mấy ngày nay tâm trạng của anh một chút cũng không tốt. Tắt di động. Nhưng mà, cô gái kia, có cần phải có trách nhiệm đến thế không? Mỗi ngày đều gửi công việc đến hộp thư của anh, trừ công việc vẫn là công việc, anh biến mất nhiều ngày như vậy cô ngay cả một câu thăm hỏi cũng không có? Chẳng lẽ cô trừ công việc không có chút nào quan tâm đến ông chủ như anh sống chết thế nào sao?
Cũng đúng, cô đã nói với anh muốn từ chức, đâu còn tâm tư quan tâm người sắp thành ông chủ trước như anh chứ?
Mẹ nó, cô gái đáng chết!
"Giang Doãn Chính, mình không có thời gian lề mề với cậu, mình đi trước. Chuyến bay trưa mai, cậu có đến hay không?" Thấy bộ dạng mất hồn của Giang Doãn Chính, Sở Mạnh tức giận điên lên. Anh căn bản là đủ phiền rồi, A Chính muốn chơi anh sao? Dọn dẹp tài liệu tán loạn trên bàn và laptop, Sở Mạnh đứng dậy muốn đi. Cậu ta muốn ngẩn người thì ngẩn người, ngẩn người lúc nào cũng được, anh không chơi cùng.
"Này, Mạnh. Cậu sao vậy?" Nhìn bóng lưng tức giận của bạn bỏ đi, Giang Doãn Chính vô lực đuổi theo. Đuổi theo cũng vô ích, cùng một người vừa bị hôn nhân làm gục ngã nói chuyện đàng hoàng thì thật mất trí.
Tình cảm thật là phiền phức, Mạnh kết hôn đã mấy năm còn xảy ra vấn đề, huống chi là anh - một người căn bản không biết phụ nữ cuối cùng là dạng sinh vật gì?
Chỉ có thể im lặng hỏi trời xanh! Có lẽ ngày mai sau khi đi Luân Đôn anh có thể dùng bận rộn để quên đi những phiền muộn này. Trước khi đi, anh vẫn nên về phòng công tác một chuyến thôi. Cho dù cô gái kia dùng thái độ gì đối diện với anh khi anh về mà không báo trước …
Bên ngoài ánh mặt trời thật chói mắt, nhưng tâm trạng của anh một chút cũng không vì ánh nắng mà tốt hơn. Lần đầu tiên trong đời vì một người phụ nữ mà phiền muộn, thật sự là chuyện trước nay chưa có …
* Diễn đàn Lê Quý Đôn *
Khi Thẩm Tâm Tinh đi tới phòng ăn hẹn gặp Trần Hải Ba, người đàn ông cô gần như quên đi diện mạo được xưng là anh rể của cô đang ngồi một góc trong phòng ăn. Anh ta đang ở đó cho hai đứa cháu ngoại trai uống sữa tươi.
Chị gái Thẩm Tâm Ninh không có, vậy anh ta mang hai đứa nhỏ tới đây là có ý gì đây? Anh ta rõ ràng biết thân thể bọn nhỏ không tốt mà còn dẫn bọn nhỏ đi đường xa như vậy làm gì?
"Đã lâu không gặp. . . . . . Tâm Tinh." Thẩm Tâm Tinh so quá khứ càng có thêm dáng vẻ của người phụ nữ trưởng thành, Trần Hải Ba sững sờ một lúc lâu mới đứng dậy vì cô kéo ghế ngồi ra.
"Chào dì." Hai đứa nhỏ sinh đôi mới 4 tuổi thấy Thẩm Tâm Tinh thì lễ phép chào. Mặc dù bọn họ chỉ gặp qua dì xinh đẹp này mấy lần, tuy nhiên không hề sợ người lạ.
"Khải Khải, Thần Thần. Dì rất nhớ các con." Thẩm Tâm Tinh căn bản không để ý tới Trần Hải Ba, trước mặt hai đứa cháu ngồi xổm người xuống, đau lòng vuốt đầu bọn nhỏ.
"Bọn con cũng rất nhớ dì. Nhưng mẹ và bà ngoại nói dì rất bận, còn phải kiếm tiền để bọn con chữa bệnh." Khải Khải là anh hai hiểu chuyện nói.
"Dì à, công việc dì rất khổ cực đúng không?" Thần Thần đã chạy tới tiến sát mặt Tâm Tinh.
"Dì không khổ cực. Một chút cũng không khổ." Nhìn hai đứa bé hiểu chuyện, cô cực khổ thêm nữa thì có sao chứ? Bọn nhỏ là bảo bối chị hai liều mạng sinh ra. Đáng tiếc bởi vì có bệnh tim bẩm sinh hai đứa so với bạn cùng tuổi nhìn nhỏ con hơn rất nhiều.
Thân thể chị hai vốn không tốt, sinh đôi xong thì càng tệ. Trần Hải Ba lại phải chăm sóc hai đứa nhỏ, còn một người vợ mang bệnh, căn bản không có cách đi làm. Mà người nhà họ Trần một chút giúp đỡ cũng không có, vẫn là mẹ cô giúp đỡ chăm sóc, những năm này cuối cùng mới tốt hơn.
Cũng chính bởi vì như vậy, tiền lương mỗi tháng của cô trừ để lại cho mình phí sinh hoạt, tất cả đều gởi về, nhưng mà, chẳng khác nào hạt muối bỏ bể. Nếu như cô từ chức mà không lập tức tìm được công việc tốt như vậy thì làm sao?
"Ngồi xuống đi, dù sao anh cũng là anh rể em." Trần Hải Ba cười khổ đứng lên, đợi Thẩm Tâm Tinh ngồi xuống mới chậm rãi trở lại ngồi ghế mình.
"Rốt cuộc có chuyện gì?" Sau khi ngồi xuống, hai đứa nhỏ ngoan ngoãn uống sữa tươi. Thẩm Tâm Tinh cũng không muốn nói chuyện nhiều với anh ta, có chuyện gì cô tự nhiên sẽ cùng chị gái hoặc mẹ nói.
Im lặng một lúc lâu, Trần Hải Ba lấy tay chống cái trán mệt mỏi mà nói: "Hôm nay anh dẫn bọn nhỏ đến thiên tài khoa ngoại Tống Tử Tự khám, muốn hỏi anh ta có thể làm giải phẫu trong nước không. Nhưng mà bác sĩ Tống nói trước mắt trình độ y học trong nước vẫn chưa đủ, phải tới Mỹ. . . . . . Anh ta nói có thể giúp chúng ta liên lạc bác sĩ bên kia, nhưng mà chi phí sẽ rất lớn. Tâm Ninh. . . . . . Gần đây tình hình cũng không tốt lắm . . . . . ."
"Chi phí khoảng bao nhiêu?" Vừa nghe thấy lời anh ta, Thẩm Tâm Tinh cũng không có cách thờ ơ nữa, vội vàng hỏi thăm. Cô cũng biết sinh đôi nếu không làm giải phẫu có thể không sống quá 18 tuổi! Sau đó thân thể chị hai cũng thế. . . . . .
Nghe Trần Hải Ba chần chờ hồi lâu mới nói ra con số, Thẩm Tâm Tinh ngây ngẩn cả người, đó không phải là một con lượng nhỏ, nhưng mà. . . . . . Vì chị hai, vì bọn nhỏ, cô cũng phải lấy ra.
"Anh không nên để cô ấy sinh con, thật sự không nên. . . . . . Là anh có lỗi với cô ấy." Trần Hải Ba khổ sở ngẩng đầu lên.
"Sớm biết vậy, sao lúc trước còn như thế?" Nhìn sự khổ sở lộ ra trong mắt Trần Hải Ba, Thẩm Tâm Tinh không biết có nên tin tưởng anh ta hay không.
Người đàn ông này, lúc cô 18 tuổi từng điên cuồng theo đuổi cô, nhưng mà tuổi trẻ cô không dám đồng ý, chỉ có thể đối xử lạnh nhạt với anh, người con trai này vẫn không buông tha nói muốn đợi cô tốt nghiệp đại học.
Trẻ tuổi luôn dễ dàng cảm động. Mặc dù cô chưa bao giờ động lòng với người đàn ông này, nhưng anh mặc gió mưa, liên tục mấy năm cuồng nhiệt theo đuổi cô lại làm cô xúc động.
Nhưng người tính không bằng trời tính, lúc cô cho là có thể cùng anh từ từ hiểu nhau rồi qua lại thì anh bỗng nhiên mất kiên nhẫn với cô.
Thật ra thì cô sai lầm rồi, người đàn ông kia mặc dù dáng dấp lịch sự nho nhã, nhưng lại là một người cực kỳ ích kỉ và ti tiện, anh vì thỏa mãn lòng háo thắng của mình, lúc theo đuổi cô mấy năm bất thành thì tính tiếp cận chị gái cô – Tâm Ninh trả thù, làm cho Tâm Ninh lỡ mang thai . . . . . .
Ở trong mắt người ngoài, chị cô là người thất bại trong cuộc tình này, nhưng chỉ có chính cô biết lí do và đau khổ trong đó. Từ nhỏ thân thể chị hai đã không tốt, có thể sống đến bây giờ là kỳ tích, cô biết, người đàn ông kia cũng biết, vốn cho rằng chỉ cần làm cho Tâm Ninh hạnh phúc là được, cô cùng người đàn ông kia làm giao dịch, chỉ cần anh đồng ý cưới chị gái duy nhất của cô, cô sẽ gánh vác thay anh tất cả sinh hoạt phí và chi phí anh học tập nghiên cứu sau này.
"Tâm Tinh, có lẽ ấn tượng của em về anh đã dừng lại ở lúc ban đầu, nhưng anh tuyệt đối không phải là người không tim không phổi." Trần Hải Ba cô đơn nói, "Mấy năm qua này, Tâm Ninh vì anh đã chịu nhiều vất vả, anh thấy hết những khổ cực của cô ấy, anh là thật sự … yêu cô ấy."
"Thật sao?" Thẩm Tâm Tinh mặc dù không quá tin tưởng, nhưng lại không thể không thừa nhận câu nói này của anh khiến cô cảm động, "Tôi hi vọng tất cả những gì anh nói đều là thật."
"Chị em gần đây sức khỏe không tốt, anh rất lo lắng cô ấy . . . . . ."
"Anh đừng nói bậy, sẽ không đâu!" Thẩm Tâm Tinh vội vàng cắt đứt lời của anh.
"Dì ơi, mỗi ngày mẹ đều nằm trên giường, không thể chơi với bọn con." Hai đứa trẻ sinh đôi nghe ba nói đến mẹ, cũng thổ lộ tiếng lòng nho nhỏ với dì.
"Bà ngoại đều không cho bọn con làm ồn mẹ."
"Bảo bối, mẹ không sao đâu. Tin dì được không?" Nghe lời nói chua xót như thế, Thẩm Tâm Tinh cố nén nước mắt trong hốc mắt cũng không dám cho nước mắt rơi, cô không thể yếu đuối trước mặt hai đứa nhỏ được!
"Nếu như không phải như vậy, anh cũng sẽ không tới tìm em!" Hai mắt Trần Hải Ba đầy tơ máu, "Tâm Ninh không cho anh nói cho em biết, nhưng mà anh cho rằng em có quyền biết tất cả, mặc dù thân thể của cô ấy đã không thể làm phẫu thuật, nhưng mà bác sĩ nói uống thuốc có thể gắng gượng thêm một năm rưỡi nửa, em biết không, nguyện vọng lớn nhất của Tâm Ninh chính là thấy hai đứa nhỏ có thể làm phẫu thuật, sau đó có thể giống như những đứa nhỏ khác, khỏe mạnh đến trường, vui vẻ trưởng thành . . . . . ."
"Không cần nói nữa. Em biết rồi, em sẽ nghĩ cách." Thẩm Tâm Tinh cũng không nghe lọt nữa.
"Cám ơn em, Tâm Tinh!" Trần Hải Ba vừa mừng vừa sợ cầm tay cô, lại bị cô không bình tĩnh rút ra.
"Em chỉ hi vọng sau này anh đối xử tốt với chị hai và bọn nhỏ." Thẩm Tâm Tinh nghiêm túc nhìn anh, đây là yêu cầu duy nhất của cô.
"Anh biết rồi, chỉ cần trời cao cho anh cơ hội này!" Trần Hải Ba liều mạng gật đầu, chỉ chốc lát sau trên mặt đột nhiên xuất hiện ánh mắt kỳ quái, nói khẽ với Thẩm Tâm Tinh nói: "Em biết người đàn ông bên ngoài phòng ăn không? Lúc mới vào anh thấy anh ta cứ nhìn em mãi."
Thẩm Tâm Tinh nhìn theo hướng Trần Hải Ba chỉ, cả người ngây ngẩn. Bởi vì gương mặt ở bên ngoài cửa gương trong suốt, người đàn ông trong miệng Trần Hải Ba lại là Giang Doãn Chính!
Vào giờ phút này, anh đang dùng một ánh mắt lạnh lùng mà phức tạp nhìn chằm chằm cô. Tại sao lúc này anh lại ở đây? Chẳng lẽ là từ phòng công tác đi ra? Nơi này cách phòng công tác cũng không gần? "Là bạn của em sao? Có muốn đi ra ngoài chào hỏi hay không?" Nhìn ra được, bọn họ chắc là quen biết nhau? Từ trong mắt của Tâm Tinh, anh nhìn thấy hình như không giống vậy, là bạn trai cô sao?
"Không cần đâu. Bọn em chỉ là mấy lần gặp nhau mà thôi." Thẩm Tâm Tinh cười nhẹ, trong lòng băn khoăn. Đúng vậy, có cái gì hay để nói chứ? Quan hệ bọn họ bây giờ là bạn bè chắc cũng không phải? Anh không phải cũng không muốn để ý đến cô rồi sao?
Thẩm Tâm Tinh lần nữa ngẩng đầu đã không thấy anh nữa.
Cùng bọn nhỏ cơm nước xong sau đó đưa bọn họ về khách sạn thì sắc trời đã tối rồi. Thẩm Tâm Tinh lại lo lắng buổi chiều mình không ở phòng công tác thì có cuộc gọi quan trọng hay không, cho nên cô tự hỏi mình lặp đi lặp lại, vẫn là quyết định trở về nhìn một chút.
Mặc kệ như thế nào, trước khi đi phải làm xong công việc mới không hổ thẹn với lương tâm …
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...