Tổng Giám Của Ta Không Thể Nào Đáng Yêu Như Thế


Trong phòng Bạch Cẩn Niên lúc nào cũng có một mùi hương thoang thoảng, có lẽ là do phòng khách vẫn luôn có một lọ hoa, đại đa số Chung Minh đều không biết tên loại hoa đó, nhưng hôm nay Chung Minh nhận ra, đó là bách hợp.

Cũng thật sự trùng hợp.

"Phòng thật nhỏ còn không bằng phòng để quần áo của nhà tôi, Bạch Cẩn Niên, cô tại sao trở nên nghèo túng như vậy?"
"Tiểu Kỳ" vừa vào nhà liền coi rẻ căn phòng rất có khí chất mà Chung Minh ưa thích, căn phòng này chứa rất nhiều chuyện ám mị rung động của Chung Minh và Bạch Cẩn Niên.

Ở chung phòng với người lớn lên cùng Bạch Cẩn Niên khiến Chung Minh rất khó chịu.

Nếu không phải Bạch Cẩn Niên đúng lúc giữ chặt tay kéo Chung Minh cùng ngồi trên sô pha, có thể Chung Minh đã lấy sách trên kệ ném vào mặt hắn.

"Hà tiên sinh." Bạch Cẩn Niên xưng hô với người đối diện như vậy, "Tôi ở đây rất tốt, không cần lo lắng." Chung Minh trộm liếc Bạch Cẩn Niên, phát hiện Bạch Cẩn Niên lộ vẻ tươi cười không được tự nhiên, khách khí.

Chung Minh thấy qua bộ dáng ứng phó với cấp dưới mà Bạch Cẩn Niên không thích, chính là bộ dáng viên chức chính phủ này.


"Tôi nói cô làm gì phải làm khó bản thân? Theo tôi trở về kết hôn thì tốt rồi! Ba mẹ đã sớm tưởng rằng chúng ta đính hôn, hiện tại cô lại chạy đi nhiều năm như vậy.....!Chẳng lẽ nhà chúng tôi còn không xứng với nhà cô sao?"
Nói tới đây Bạch Cẩn Niên thật ôn nhu vỗ vỗ đùi Chung Minh nói: "Tiểu Chung Minh, đi rót cho Hà tiên sinh ly trà."
"Ừm......" Chung Minh chần chừ một chút, bởi vì cho tới bây giờ Chung Minh cũng không biết Bạch Cẩn Niên để trà cụ ở đâu, vì sao phải giao nhiệm vụ gian khổ như vậy cho Chung Minh a!
"Ngoan, nhanh đi, được không." Bạch Cẩn Niên giúp Chung Minh vén tóc ra sau tai, giọng điệu ôn nhu, trên mặt là biểu cảm cưng chiều thậm chí còn thêm làm nũng, cái này Chung Minh không đi cũng phải đi.

Chung Minh đứng lên nặn ra tươi cười gật đầu với Hà tiên sinh, bước nhanh đến phòng bếp, tìm hết trong đống mì ăn liền mà Bạch Cẩn Niên tàng trữ vẫn không thấy trà cụ.

Chung Minh ôm đống mì ăn liền khó chịu: "Tốt lắm Niên ngu ngốc, lần trước không cho chị ăn cái này nên chị nói đều vứt rồi chỉ là đối phó với tôi phải không! Còn giấu ở đây, rõ ràng là không cho tôi tìm được sau đó tiếp tục lén lút ăn! Được rồi.........!Lần sau dạ dày đau xem tôi mặc kệ chị!" Chung Minh nhịn không được oán giận, lúc sau phát hiện hiện tại không phải là thời gian oán giận.

"Trà cụ rốt cuộc là để ở đâu?" Chung Minh nghĩ, người như Bạch Cẩn Niên hẳn là không có thời gian pha trà, quen biết lâu như vậy cũng không biết ở đây có trà cụ, như vậy nhất định là để đóng bụi ở góc tăm tối nào rồi.

Sự thật chứng minh Chung Minh bình thường xem tiểu thuyết trinh thám là không uổng phí, quả nhiên Chung Minh lôi trà cụ ra từ trong góc ngăn tủ cuối cùng.


Nhìn trên mặt là một lớp bụi, Chung Minh rất muốn đem ấm trà bẩn này pha cho Hà tiên sinh, nhưng như vậy Tiểu Bạch yêu dấu cũng sẽ dính chiêu, cho nên Chung Minh phải nhận mệnh hung hăng rửa sạch trà cụ, quả nhiên xem cái ly trà này là mặt Hà tiên sinh mà chà xát.

Lúc Chung Minh bưng ấm trà đã được rửa sạch đi ra phòng khách thì nghe được Bạch Cẩn Niên gằng từng chữ nói: "Không không, Hà tiên sinh, dứt khoát đây không phải là vấn đề hôn nhân, đây là vấn đề tôi hiểu biết sai về anh.

Hà tiên sinh......!Nói như thế, đúng là, trước đây quan hệ của chúng ta tốt lắm, tôi cũng nói qua lớn lên sẽ lấy anh....." Chung Minh đem ấm đặt lên bàn, chỉ nghe Bạch Cẩn Niên đề cao âm thanh nói: "Nhưng là ai có thể nghĩ, cô bé tóc quăn mặc váy thật ra là nam nhân đâu!" Tay Chung Minh run lên suýt nữa đánh rơi cái ly, toàn bộ ấm trà đều nghiêng về phía Hà tiên sinh, may mắn cánh tay Bạch Cẩn Niên đủ dài có thể kịp thời kéo lại.

"Cẩn thận nha, ngốc." Bạch Cẩn Niên xoa xoa đầu Chung Minh, đêm nay Bạch Cẩn Niên không lúc nào không thể hiện tình cảm ngọt ngào, làm Chung Minh được sủng ái mà phải lo sợ, chỉ có thể ngượng ngùng ngoan ngoãn nhận sai.

"Trẻ con làm gì có quyền quyết định mặc quần áo như thế nào! Muốn trách thì trách mẹ của tôi!" Hà tiên sinh hô to, "Chính mẹ tôi thích con gái nên cho tôi mặc váy.......!Làm hại tôi tám tuổi vẫn tưởng mình là con gái! Đến khi lên trung học đi WC mới phát hiện mình không giống với nữ sinh! Còn bị người ta nhìn như biến thái việc này là do tôi sao!"
Chung Minh thế nào cảm thấy muốn cười quá!.

Chí????h‎ chủ,‎ ????ủ‎ bạ????‎ đọc‎ chu????g‎ ++‎ t‎ ????‎ ù‎ ????‎ t‎ ????‎ u‎ ????‎ ệ‎ ????.V????‎ ‎ ++
"Hơn nữa cũng do cô! Bạch Cẩn Niên!" Hà tiên sinh đứng lên chỉ vào Bạch Cẩn Niên, chất vấn nói, "Cô vẫn nói tôi trước đây giống con gái, vậy còn cô! Tóc ngắn lại mặc quần yếm, đó là cách ăn mặc của nữ sinh sao? Còn nói cái gì cưới tôi.......!Cô cũng không thể trốn tránh trách nhiệm, phải không!"
Chung Minh không thể tưởng tượng nhìn Bạch Cẩn Niên, Bạch Cẩn Niên ho khan một chút: "Anh cũng nói, lệnh ba mẹ không thể trái, tôi mặc như vậy tôi cũng không muốn, ai chưa từng như thế đâu?" Kì thật Bạch Cẩn Niên còn muốn nói: Thật ra tôi cảm thấy tôi mặc quần yếm cũng không có gì không bình thường, tối thiểu tôi còn biết tôi là con gái, ở nhà cũng khẳng định giới tính của tôi, chỉ có anh mắt mù nhìn không ra! So với nam sinh tóc dài mặc váy, nữ sinh tóc ngắn quần yếm cũng rất bình thường phải không?

Tuy.....!Bạch Cẩn Niên cũng nhớ rõ bản thân từng nói muốn kết hôn với nam nhân này, nhưng ở tình huống gì thì thật sự nhớ không nổi.

Đáng sợ còn trẻ hết sức lông bông a.....!
Bạch Cẩn Niên tự mình rót trà, bưng lên trước mặt của hắn nói: "Nếu giữa chúng ta vẫn còn hiểu lầm, thì hiện tại đã rõ ràng, cũng không cần vì một câu đùa giỡn mà mất đi tình bạn.

Hà tiên sinh, tôi nghĩ người thích hợp với anh sẽ xuất hiện."
"Có ý gì, Bạch Cẩn Niên." Gì Kỳ* cũng không nhận ly trà thay rượu kia, biểu tình trầm xuống nói, "Cô nghĩ bỏ rơi tôi như vậy sao?"
"Chưa bao giờ có, làm sao có thể nói bỏ rơi."
"Cô nói như vậy là có thể không tính toán gì hết sao?"
"Còn nhỏ không hiểu chuyện, không có cách nào nói những câu có nghĩa, huống chi trong đó còn tồn tại hiểu lầm." Đối diện với Hà tiên sinh âm trầm đáng sợ, Bạch Cẩn Niên đặc biệt thấy núi lở mà vẫn bình tĩnh, lạnh lùng, Chung Minh càng ngày càng bội phục.

Chén trà ngừng giữa không trung, Bạch Cẩn Niên không rút lại, Hà tiên sinh cũng không nhận lấy, hai người giống như hình ảnh DVD bị tạm dừng, mà tay Bạch Cẩn Niên không chút run rẩy, chủ nhà tiếp khách tươi cười không lo sợ, đây là đạt tới cảnh giới nào rồi.

Đến cuối cùng vẫn là Hà tiên sinh nhịn không được đứng lên, cơ mặt giật giật, thanh âm khàn khàn: "Tôi hỏi cô một lần nữa, Bạch Cẩn Niên, mặc kệ trả giá lớn thế nào, cô cũng phải đối nghịch với tôi sao?"
Đây là uy hiếp trực tiếp.

Tuy rằng Chung Minh không biết bối cảnh gia đình Hà tiên sinh ra sao, nhưng có thể nói chuyện nguy hiểm như thế này chỉ có thể là phú nhị đại* ngốc nghếch.


Bạch Cẩn Niên rốt cuộc buông ly trà, cũng đứng lên.

Hai tay bắt chéo trước ngực lộ ra nụ cười khinh bỉ: "Tiểu Kỳ, nhiều năm như vậy, anh cũng biết mình là nam sinh, tại sao còn tùy hứng làm nũng như vậy? Không thỏa mãn liền phát giận......!Anh còn muốn làm bé gái sao?"
Gì Kỳ nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Bạch Cẩn Niên nói: "Được lắm, bọn cô! Tôi nhất định sẽ làm cho cô cùng đường chỉ có thể trở về bên cạnh tôi."
"Á, tôi sẽ chờ." Bạch Cẩn Niên gật đầu.

Chung Minh chưa từng thấy cái kiểu "Á" đáng ghét của Bạch Cẩn Niên hôm nay lại đáng yêu như vậy.

Tác giả: Á! JJ đáng ghét! Dám nuốt cập nhật mới của ta! Trả ngay!
*Gì Kỳ: Chỗ này là Hà (何) Kỳ, mà từ Hà này là nghi vấn từ, mình cực kì cực kì ghét người này, nên sửa tên thuần việt nó thành như vậy đó.

Xin lỗi mọi người nha.

*Phú nhị đại: Dùng để chỉ con của những gia đình giàu có hoặc con của những quan chức lớn ở Trung Quốc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui