Không khí trong phòng làm việc ngột ngạt, toàn bộ khí trời mát mẻ đều bị lớp thủy tinh lớn và dày chặn ở bên ngoài.
Ánh mặt trời mùa đông tiến vào, làm cho căn phòng càng thêm oi bức.
Trên bàn làm việc là một bó hồng héo úa rời rạc được bao bọc bởi giấy bọc đẹp đẽ, dù giấy bọc có mỹ lệ đến cỡ nào cũng không có cách nào che kín được bó hoa hỏng.
Một bó hoa đẹp bị Bạch Cẩn Niên hủy hoại không còn nhìn ra được hình thù.
"Cậu xem cậu, tính tình thế nào lại trở nên hư hỏng như vậy." Lục Nhuyễn Tranh ngồi trên ghế làm việc của Bạch Cẩn Niên, Bạch Cẩn Niên hai cánh tay đan chéo vào nhau đặt ở trước ngực đứng ở đối diện, căm tức nhìn Lục Nhuyễn Tranh: "Cậu có chuyện gì thì nói nhanh, nói xong đi nhanh.
Đây là nơi làm việc của tôi, cậu phải tôn trọng công việc của tôi."
Lục Nhuyễn Tranh nghe xong, cười hì hì đứng lên đi về phía Bạch Cẩn Niên.
Bạch Cẩn Niên nhìn Lục Nhuyễn Tranh mang theo tươi cười đi tới, nhưng đến khi còn cách hai bước thì đột nhiên nhào tới, vồ lấy hai tay không nói một lời đem cô áp chế lên tường.
Lưng Bạch Cẩn Niên đập vào vách tường cứng rắn lạnh lẽo, đau đớn làm cô run lên, nhưng Bạch Cẩn Niên không thể yếu thế trước mặt Lục Nhuyễn Tranh, liền cắn môi không cho Lục Nhuyễn Tranh nghe được thanh âm đau đớn.
Lục Nhuyễn Tranh đem hai cánh tay gắt gao giữ chặt Bạch Cẩn Niên, Bạch Cẩn Niên biết nữ nhân trước mắt này sức lực hơn mình, cho nên cũng không chống cự vô ích, chỉ là gắt gao trừng Lục Nhuyễn Tranh, không có một chút sợ hãi: "Cậu làm như vậy thì có thể đạt được kết quả gì? Chỉ làm tôi càng ngày càng chán ghét cậu."
Lục Nhuyễn Tranh căn bản không quan tâm Bạch Cẩn Niên nói gì, trực tiếp hôn xuống.
Bạch Cẩn Niên nghiêng đầu, Lục Nhuyễn Tranh liền cắn lỗ tai mẫn cảm.
Bạch Cẩn Niên hít một hơi, giãy giụa muốn đem người thân cận đáng ghét này đuổi đi.
Bạch Cẩn Niên càng giãygiụa Lục Nhuyễn Tranh càng cười đến vui vẻ, Lục Nhuyễn Tranh đem hai tay cô áp vào giữa lưng và tường, cùng lúc đó dùng thể trọng của hai người ép chặt lại làm hai tay Bạch Cẩn Niên hoàn toàn không thể động đậy.
Bạch Cẩn Niên thấy Lục Nhuyễn Tranh rảnh tay ôm lấy eo mình, rùng mình làm tóc gáy đều dựng lên, thanh âm cũng loạn: "Nhuyễn Tranh, cậu bình tĩnh chút, nếu như vậy chúng ta ngay cả làm bạn cũng không thể."
"Bạn? Cậu cảm thấy tôi muốn cùng cậu làm cái gì bạn bè chó má đó sao?" Lục Nhuyễn Tranh cắn đứt khuy trên cổ áo Bạch Cẩn Niên, mập mờ không rõ nói.
Bạch Cẩn Niên cảm giác hô hấp không thông vô cùng khó chịu, thấy Lục Nhuyễn Tranh phấn khởi còn mang theo ý cười nhưng trên mặt là hai hàng lệ, hốc mắt đỏ như máu.
Bạch Cẩn Niên hù dọa: "Nhuyễn Tranh, hôm nay cậu phải uống thuốc sao?"
Lục Nhuyễn Tranh không trả lời vấn đề của Bạch Cẩn Niên tiếp tục nói: "Tôi không có được cậu, ai cũng đừng nghĩ có được cậu!"
Chung Minh đi tới đi lui trước cửa phòng làm việc của Bạch Cẩn Niên, vài lần định gõ cửa rồi lại cảm thấy không tốt lắm.
Tình nhân cũ tới cửa đàm phán ít nhiều cũng sẽ lúng túng phải không? Nếu lúc này xông vào thật không đúng lúc.
Chung Minh lượn vài vòng thấy các đồng nghiệp đang khe khẽ nói nhỏ, phiền toái trở về chỗ ngồi.
Tay đặt trên đầu gối, chân không ngừng run, suy nghĩ liên tục.
Không được, không phải đầu óc Lục Nhuyễn Tranh có điểm không bình thường sao? Lỡ như cô ấy đột nhiên phát bệnh làm chuyện gì....!Bạch Cẩn Niên thân thể yếu ớt nhỏ bé không phải là đối thủ của cô ấy? Lỡ như giở âm mưu cưỡng ép, đây không phải là chuyện lớn sao?
Chung Minh đứng lên giả vờ đi đến bình nước bên cạnh phòng tổng giám rót nước, muốn nghe một chút động tĩnh bên trong, bất đắc dĩ trong phòng cách âm quá tốt.
"Có phải do mình nghĩ nhiều quá không, thật ra chỉ là hai người bạn thân nói chuyện, đúng không?" Chung Minh thấy bản thân lo lắng quá nhiều.
Tuy rằng vẻ ngoài Bạch Cẩn Niên so với Lục Nhuyễn Tranh có hơi nhu nhược một chút, nhưng Chung Minh thấy rõ ràng tính tình Bạch Cẩn Niên rất quật cường.
Ác chiến với nhau Bạch Cẩn Niên hẳn là sẽ không thua cô ấy đâu.....!
Ngay khi Chung Minh muốn trở lại chỗ ngồi của mình, đột nhiên cảm giác được giọng nói của Bạch Cẩn Niên từ trong phòng truyền đến —— Chung Minh!
Chung Minh dừng bước, quay đầu nhìn cánh cửa đóng chặt, cẩn thận nghe, âm thanh gì cũng không có a.
"Ảo giác sao?" Chung Minh vỗ vỗ đầu tiếp tục rời đi.
"Cậu với họ Chung kia đã cùng một chỗ sao? Dưới tình thế cấp bách lại kêu tên cô ta?" Lục Nhuyễn Tranh siết chặt cánh tay Bạch Cẩn Niên, đau đớn rõ rệt, dường như cổ tay đều bị dập nát.
Quả nhiên khuy áo cao nhất đã bị cắn dứt, Bạch Cẩn Niên cực lực ngửa cổ ra phía sau, tận lực rời xa Lục Nhuyễn Tranh.
Ánh mắt Lục Nhuyễn Tranh đặc biệt không bình thường, mãnh liệt mang theo dục vọng xâm chiếm, nước mắt không ngừng chảy.
"Lục Nhuyễn Tranh, cậu hãy nghe tôi nói, cậu hiện tại bị bệnh, nhanh buông ra trở về uống thuốc, nếu không mẹ cậu sẽ ép cậu đến bệnh viện."
"Cậu nói mau, cậu cùng họ Chung Minh phát triển đến mức độ nào?" Lục Nhuyễn Tranh căn bản không để ý lời Bạch Cẩn Niên nói, một mực muốn dò hỏi chuyện riêng của Bạch Cẩn Niên.
"Nay đã không còn quan hệ với cậu...." Bạch Cẩn Niên biết trong tình huống này trả lời như thế này với Lục Nhuyễn Tranh là không đúng, Bạch Cẩn Niên có ý mềm lòng, nhưng cô cũng không muốn vì nhất thời mềm lòng liền giả vờ thỏa hiệp.
"Không còn quan hệ với tôi...." Lục Nhuyễn Tranh đem mặt vùi vào ngực Bạch Cẩn Niên, "Cậu cho là cậu có thể chạy ra khỏi lòng bàn tay của tôi sao?"
Hung hăng cắn một cái, Bạch Cẩn Niên ăn đau, nhịn không được cảm giác sợ hãi trong lòng lại thốt lên cái tên kia —— Chung Minh!
Không phải ảo giác!
Chung Minh thật sự nghe được Bạch Cẩn Niên kêu tên mình.
Cái ly trên tay cũng không kịp để lên bàn, cố hết sức chạy đến cửa phòng tổng giám.
Đồng nghiệp đều bị hành động của Chung Minh hù dọa, đều hỏi Chung Minh đây là có chuyện gì? Chung Minh nghĩ nếu Lục Nhuyễn Tranh thật sự làm chuyện bất lợi với Bạch Cẩn Niên, như vậy trong phòng làm việc vô cùng có khả năng là một màn đặc biệt chịu không nổi.
Nếu loại hình ảnh như vậy bị đồng nghiệp thấy được về sau Bạch tổng giám cũng đừng mong ngẩng mặt.
Khốn kiếp!
Lòng Chung Minh gấp đến chết khiếp, Chung Minh quả thật giải quyết tình huống giống như Bạch Cẩn Niên bị phanh thây.
Chung Minh quay đầu chạy về phía Tằng tiểu thư hỏi: "Cô có chìa khóa phòng tổng giám không?"
Bởi vì quầy lễ tân và các phòng khác cần được lau dọn sạch sẽ để đón tiếp khách hàng, phòng tổng giám cũng cần được lau dọn, cho nên Tằng tiểu thư có chìa khóa dự phòng.
"Có thì có.
Làm sao vậy?"
"Nhanh đưa cho tôi!"
"Nhưng mà...."
"Nếu Bạch tổng giám thật sự xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ? Cô có ghi lại danh tính của người khách kia sao? Cô chịu toàn bộ trách nhiệm sao?"
Tằng tiểu thư bị Chung Minh dọa như vậy cũng hoảng hốt, đem cái chìa khóa ra rồi lại do dự, dường như tự hỏi lời Chung Minh nói có mấy phần đáng tin.
Nhưng Chung Minh làm sao có thể nhường thời gian cho Tằng tiểu thư do dự, trực tiếp đoạt lấy chìa khóa bỏ chạy, cũng không trông non Tằng tiểu thư ở đằng sau hét lớn hoàn toàn không có khí chất thục nữ.
Các đồng nghiệp còn ở ngoài cửa không biết bên trong phát sinh chuyện gì, Chung Minh đem từng tên trong đám cản trở đẩy ra, dùng chìa khóa mở một bên cửa liền chui vào phòng, không đợi mọi người liếc mắt một cái cánh cửa lại một lần nữa được khóa trái.
"Làm gì a, thần thần bí bí! Sao lại thế này?" Các đồng nghiệp đều cảm thấy kinh ngạc, nhưng ngại đây là phòng tổng giám nên không có can đảm gõ cửa.
Tiếng đóng cửa vang lên sau tai, hiện ra trước mắt là một màn làm Chung Minh cực kì phẫn nộ.
"Lục Nhuyễn Tranh! Cô còn có.......!Nhân tính hay không!"
Lục Nhuyễn Tranh quay đầu nhìn Chung Minh thở dốc, biểu tình xem như hoàn toàn nguội lạnh: "Tên đáng ghét, luôn luôn gây khó chịu lúc xuất hiện."
Tác giả: A xong, bị khóa một chương, nhưng ta lười sửa, cũng không biết nên sửa cái gì, làm sao bây giờ đây.....!(Tác giả bị jjwxc khóa chương 2 do H =))))
(⊙⊙ Hai giờ của ta a! Cũng là vì muốn nhanh đem Lục Nhuyễn Tranh ra khỏi tầm mắt của mọi người mà.
Ôi đáng thương Lục Nhuyễn Tranh, theo mami về nhà đi.).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...