Lý Viên Viên không còn sức để đối đáp, yên lặng chịu cơn thịnh nộ vô cớ từ cô ta.
"Tại sao cuối cùng chỉ có mình ta chịu đựng tất cả, tại sao anh ấy không yêu ta, tại sao....!Vì mày, tất cả vì mày." -
Trần Điềm Nhiên điên cuồng đánh vào người cô, vừa nói vừa gào thét.
"Vì mày nên anh ấy mới phản bội ta, nếu không thì đám cưới đó chính là ngày hạnh phúc nhất mà ai cũng ước mơ...!Anh Thừa Ân nắm tay ta thể hẹn suốt đời chỉ yêu mình ta lo lắng cho ta...!Nhưng sao...!Nhưng sao cơ thể nhơ nhuốt này có thể sánh đôi với người cao ngạo như anh ấy chứ...." Trần Điềm Nhiên nước mắt ngập tràn.
Lý Viên Viên vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra mà khiến cô gái này ôm hận thù nhiều đến vậy, vì mất nước sao?
"Nhưng không sao, ta sẽ không cô đơn, nếu không phải là ta thì không ai được ở bên cạnh anh ấy." - Trần Điềm Nhiên tâm hồn vặn vẹo, khóc xong lại nín kề sát người cô với ánh nhìn thỏả thích.
"Hôm nay ta sẽ cho mày cảm nhận những gì ta đã chịu đựng, xem mày còn mặt mũi ở bên anh ấy nữa không...
hahaha.." - Ngay giây phút này Trần Điềm Nhiên đã hoàn toàn biến thành một con ác quỷ, nhìn chẳng khác nào một xác chứa tận hai linh hồn.
Lý Viên Viên cố gắng mở miệng nhưng không thể nói gì.
Thấy cô mấp máy môi, Trần Điềm Nhiên nín khóc nhẹ giọng hỏi.
"Mày muốn nói gì sao? Mày khát nước hả?"
Cô ta hỏi xong tốt bụng rót ly nước đưa tới.
Lý Viên Viên nghĩ là nước thật nên uống vào, nào ngờ đó là rượu.
Mùi nồng xộc vào mũi, vị cay xé đầu lưỡi làm cô ho sặc sụa.
Cô ta cười thỏả mãn -"Haha...!Cho mày sặc chết...!Haha...!Mày nghĩ bản thân là ai mà muốn ta rót nước cho uống?"
Cô cố dằn cơn ho, thều thào - "Ta không biết chuyện gì đã xảy ra với cô nhưng anh Thừa Ân đã rất lo lắng và cho người đi tìm cô khắp nơi, anh ấy vẫn rất quan tâm cô."
Trần Điềm Nhiên cười lớn -"Hahaha...!Mày lừa gạt ai, anh ấy quan tâm ta sao, nếu anh ấy quan tâm ta thì đâu để ta bị cưỡng hiếp ngay trong cung điện của mình, nếu anh ấy quan tâm ta sao lại tuyên bố cùng mày kết hôn, nếu anh Thừa Ân thật sự quan tâm ta tại sao lại dồn cả gia đình ta đến bước đường cùng này chứ?"
Cô ta trợn trừng mắt bấu mạnh vào vai Lý Viên Viên, móng tay sắc nhọn ghim qua da thịt rỉ ra từng giọt máu.
"Ta nói thật, anh ấy luôn cho người tìm kiếm cô sau đêm xảy ra sự cố nhưng dường như có ai đó đã giấu nhẹm tin tức về cô, anh ấy cứ trằn trọc mãi không yên vì lo lắng cho cô." - Lý Viên Viên tiếp tục thều thào.
Trần Điềm Nhiên hiện tại chẳng khác nào chó cùng rứt giậu, nếu châm thêm vào chỉ chuốc khổ cho bản thân, chi bằng vỗ về an ủi cô ta hoạ may còn có cơ hội tìm đường sống.
Nếu chấp niệm trong lòng cô ta mang tên Hoắc Thừa Ân vậy thì cho cô ta được như ý nguyện.
Trần Điềm Nhiên từ từ buông lỏng tay.
Lý Viên Viên cảm thấy bản thân đã đi đúng hướng, chậm chạp thêm lời - "Anh ấy nói chẳng qua vì chính quyền hiện tại quá đỗi hà khắc với dân nên muốn lật đổ, anh ấy thật sự không muốn làm tổn thương cô và cả gia đình cô nữa, lần kết hôn đó thực sự là anh ấy muốn chung sống và bảo vệ cô nhưng do mệnh lệnh cấp trên đưa xuống không thể không nhận."
"Nếu anh ấy biết cô đã trải qua nhiều đau khổ thế chắc sẽ rất day dứt và hận bản thân mình vì không thể bảo vệ cô lúc nguy nan, nếu không tin ta thì cô có thể điều tra, vì muốn nhanh chóng tìm thấy cô nên anh ấy luôn tất bật từ sáng đến tối, đêm nào cũng về rất muộn, anh ấy không nói ra nhưng tấm lòng như thế lẽ nào cô không nhận ra sao?"
Ánh mắt Trần Điềm Nhiên khẽ lay động, quả nhiên cách này rất hiệu nghiệm.
Lý Viên Viên cố gắng nói rõ từng chữ, ánh mắt mang thêm chút đượm buồn -"Nói thật với cô ta chỉ là người thay thế, ban đầu Hoắc Thừa Ân biết nhiệm vụ là lật đổ chính quyền của cha cô nên anh ấy mới không dám thổ lộ vì sợ sẽ dang dở, lúc đó buồn chán quá nên mới lấy ta ra làm trò tiêu khiển để dần quên đi cô nhưng do tình cảm với cô quá mặn nồng nên anh ấy không thể ngăn được bản thân tìm đến cô và chấp nhận kết hôn dù cô có bị vẫn đục."
Cô nghẹn ngào, giọng điệu uất ức muôn phần -"Người đời ai cũng nghĩ ta được Hoắc Thừa Ân yêu thương cưng chiều nhưng chính cô là người hiểu rõ nhất không phải sao, những lần ta bị đánh đập hay xử phạt đều có cô ở đó mà? Ai cũng nghĩ ta được kết hôn với Hoắc Thừa Ân vì anh ấy yêu ta nhưng không phải, chỉ vì muốn cô ra mặt nên anh ấy mới dùng biện pháp cuối cùng này, tất cả tâm tư anh ấy đều dồn hết lên người cô, trong lòng ta luôn ngưỡng mộ ước rằng anh ấy có thể ban phát cho ta một chút tình yêu như dành cho cô thì tốt biết mấy."
Nói đến đây Lý Viên Viên chực rơi nước mắt, lần này là khóc thật, không phải vì cảm động mà vì quá đau.
"Ta là kẻ không được yêu thương, vốn chỉ có mẹ là người thân duy nhất nên khi biết tin bà ấy bị bắt ta mới đến đây, cô không thấy lạ sao? Nếu Hoắc Thừa Ân thật sự yêu thương ta lẽ nào dám để ta đi một mình đến nơi hang sâu rừng thẫm này, mọi việc xảy ra rành rành mà cô vẫn chưa chịu hiểu sao? Vốn dĩ ta không là gì trong mắt anh ấy cả, một kẻ hầu không hơn không kém."
Nghe đến đây Trần Điềm Nhiên buông thỏng hai tay, đầu óc mơ hồ không biết đâu là thật đâu là giả - "Mày đang nói láo phải không? Nhất định mày nói láo, anh ấy sao có thể yêu ta chứ."
Cô ta lắc đầu lia lịa, bàn tay bấu chặt cơ thể ngồi thụp xuống - "Anh ấy yêu ta, vậy những gì họ nói là sai sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...