Lý Viên Viên rất muốn đến gặp mẹ mình nhưng lại sợ, gặp rồi không nở bước đi.
"Em đến thăm bác gái đi, bà ấy rất nhớ em, nếu cứ mãi thế này có khi lại hối hận thêm một lần nữa." - Vũ Thành đứng sau khi cô đang phân vân định bỏ đi.
Trạm xá cách nhà không xa, đi chốc lát liền đến.
Nhưng ai nào ngờ, mẹ cô, người phụ nữ dịu dàng ân cần với chồng con, người luôn giữ trọn tấm lòng son sắc, người đã dùng hết thanh xuân chăm nom cho cô, người luôn bao dung và yêu thương cô trên hết mọi thứ lại nói...
"Viên Viên, con không phải con ruột của ba mẹ."
"Mẹ, con biết mẹ giận con nhưng xin mẹ đừng nói lời tuyệt tình." - Lý Viên Viên quỳ xuống bên giường bệnh mếu máo.
Mẹ cô vỗ vỗ tay cô nhẹ giọng nói: "Mẹ không giận con, mẹ biết con một lòng vì đất nước, ba cũng chưa từng trách con, ba mẹ biết vì ba mẹ mà nhiều năm nay con cứ chôn chân ở đây chưa thực hiện mơ ước thực thụ của mình, trước khi mất ba căn dặn mẹ nói sự thật cho con biết để con thoả sức tung bay trên bầu trời của mình, con cứ việc làm chuyện mình thích không cần lo cho mẹ nữa."
Lý Viên Viên lắc đầu: "Bao năm nay ba mẹ luôn thương con như máu mủ, con không tin mình chỉ là con nuôi, con không tin lời mẹ nói đâu, mẹ gạt con, mẹ gạt con."
"Viên Viên, mẹ nói thật, từ bây giờ con có thể thực hiện ước mơ, con hãy tìm ba mẹ ruột của mình."
Cô lắc đầu lia lịa: "Nhưng người săn sóc con từ bé đến giờ là ba mẹ và con chỉ xem hai người là ba mẹ của mình, con không đi tìm ai nữa, cũng sẽ không rời xa mẹ nữa...!Mẹ đừng nói vậy mà mẹ."
"Hiện tại mẹ không cần con nữa, mẹ muốn một mình coi sóc bài vị của ba, con đi đi." - Mẹ cô ngoảnh mặt sang nơi khác không nhìn.
"Mẹ, con sẽ ở lại báo hiếu cho mẹ, trước đây là con gái bất hiếu nên chưa kịp báo đáp công ơn dưỡng dục của ba, bây giờ mẹ không cần con nữa thì con biết đi đâu." - Cô ngồi khóc như đứa trẻ mới lớn bị mẹ đánh, nước mũi nước mắt hoà trộn vào nhau lấm lem kể không xiết.
"Mẹ không quan tâm, con muốn đi đâu thì đi, mẹ không cần con nữa, nếu con ở lại đây thì mẹ sẽ ôm bài vị của ba con về quê mà sống."
"Mẹ...!Mẹ đừng bỏ rơi con mà..."
"Ta nói cho con biết...!Trước đây...!Ba con nhặt con ở một tỉnh của Bắc Triều, nói không chừng ba mẹ con chính là người Bắc, con đi tìm ba mẹ mình đi."
Lý Viên Viên lắc đầu: "Con không tin, mẹ nói dối, ba mẹ con sao có thể là bọn giặc cướp nước được, mẹ đừng bỏ Viên Viên mà."
"Ta không nói dối, nếu không tin thì con xem di vật này đi...!Vốn dĩ ta không muốn nói cho con biết chuyện này nhưng vì con quá cứng đầu đuổi mãi không đi."
Cô cầm lá thư trên tay, đọc xong hết tất cả liền nắm chặt tay mẹ mình khóc, khóc đến tâm tàn phế liệt mới cúi đầu lạy 3 lạy.
"Mẹ, con gái bất hiếu không thể chăm sóc khi mẹ tuổi già nhưng hàng đêm con sẽ khẩn cầu cho mẹ được bình an, con biết mẹ chỉ đang giận con thôi, lần này con đi sẽ diệt bọn giặc cướp nước ta rồi về ở suốt quãng đời còn lại chăm sóc mẹ...!Mẹ chờ con nha mẹ." - Cô níu tay bà mong cầu bà rũ ánh mắt nuông chiều ngày xưa từng dành cho cô.
"Ta không cần, con đi đi, ta không muốn thấy con nữa." - Mẹ cô dứt khoát không quay lại nhìn dù một lần.
Bước ra từ trạm xá Lý Viên Viên thờ thẫn bước đi, đầu óc trống rỗng mơ hồ mặc kệ Vũ Thành kêu gào la hét phía sau.
"Viên Viên, em đừng chạy."
Vũ Thành bị gọi lại.
"Bác gái, con phải đuổi theo em ấy."
"Không cần, hãy để nó thực hiện ước mơ của mình, bác chỉ muốn nó dứt khoát rời đi không vướng bận, con đừng cản trở nó, hãy giúp đỡ nó, con bé rất kiên định nhưng nó bị tình thân cản trở, ba nó đã mất, bác gái cũng chỉ cầu nó được vui vẻ với ước mơ của mình."
Mẹ cô ngậm ngùi rớt từng giọt nước mắt lăn dài xuống gối cố nén không phát thành tiếng.
Vũ Thành đau lòng đứng đó không nói nên lời.
Lý Viên Viên vừa đi vừa chạy.
"Không phải, không phải, tất cả đều nói dối, tất cả đều là bịa đặt."
Cô bịt kín tai chạy thật nhanh thật nhanh vào rừng, chân đâm phải gai nhọn, tay quẹt trúng nhánh cây, quần áo có vướng rách tả tơi cũng không quan tâm.
Trong đầu nhớ về ngày tháng hạnh phúc êm đềm bên ba mẹ.
"Viên Viên, sau này con muốn làm nghề gì?"
"Sau này, ờm...!Sau này con sẽ trở thành một bác sĩ, tốt nhất là quân y, con sẽ ra chiến trường giúp họ kháng địch."
"Bác sĩ sao? Vậy con phải học thật giỏi."
"Dạ, con biết rồi ba."
"Viên Viên à, con không thích ở nhà với mẹ sao? Dệt vải chăm lo bếp núc nhà cửa cũng tốt lắm mà."
"Mẹ à, nam nhi chí ở bốn phương thì nữ nhi cũng phải theo ở bốn hướng, tay chân con thô ráp không thích hợp dệt vải đâu mẹ, chuyện bếp núc con cũng chịu thua."
"Con gái con lứa thật tình."
"Hihihi...!Yêu ba yêu mẹ."
Lý Viên Viên nước mắt lăn dài tiếp tục chạy sâu vào rừng.
Trong đầu tiếp tục văng vẳng lời mẹ cô vừa nói.
"Không, mọi người đang gạt ta, ta không tin."
Giọng người đàn ông vang lên: "Viên Viên...!Viên Viên..."
"Đừng gọi ta, ta không nghe..."
"Viên Viên, nhìn xem ta là ai, Viên Viên." - Hoắc Thừa Ân kéo cô lại, sức lực phụ nữ sao so được với đàn ông, vả lại người ấy là anh.
Lý Viên Viên kích động đập túi bụi vào lồng ngực đối diện: "Thả ta ra, thả ta ra, tất cả đều lừa dối, ai cũng gạt Viên Viên...!Ai cũng gạt Viên Viên."
Cô ngồi thụp xuống đất nước mắt ngắn nước mắt dài nối tiếp nhau rơi lả chả.
Hoắc Thừa Ân khuỵ gối xuống: "Ai gạt em?"
"Là bọn họ, tất cả họ...!Kể cả ngươi, ngươi cũng gạt ta."
Lý Viên Viên hung hăng chỉ tay vào mặt anh hét lớn.
"Ta gạt em, khi nào sao ta không nhớ."
"Ngươi là tên lừa bịp đáng sợ nhất trên đời, bản thân từng nói gì lẽ nào không nhớ." - Cô nhìn anh với ánh mắt tra xét.
"Ta chưa từng gạt em, mỗi câu mỗi lời ta nói đều là thật."
Lý Viên Viên từ khóc chuyển sang cười, cười rất lớn rất hoang đường: "Haha...!Tới lúc này mà ngươi còn chưa thấy mình sai, là ta có mắt như mù nhìn nhầm ngươi, tin những lời ngươi đã nói."
"Lý Viên Viên, ta nhắc lại, Hoắc Thừa Ân chưa bao giờ lừa gạt em dù chỉ là một lời nói." - Hoắc Thừa Ân ghì chặt vai cô bắt cô phải đối diện với mình, miệng anh gằng từng chữ thật rõ ràng thật nặng nề.
"Hahaha...! Giờ ta còn tin ai được nữa, đến người nhà cũng nói dối ta, đến mẹ cũng không cần ta...!Viên Viên..." - Cô nói đến đây thì ngất ngay trong lòng anh.
Hoắc Thừa Ân bế cô nhanh chân về dinh thự, cả người toát ra hơi thở của thần chết.
Cửa phòng đột nhiên bị đạp mạnh xém văng bản lề, qủan gia đang ngủ giật mình mơ màng chưa hiểu có chuyện gì xảy ra.
"Gọi bác sĩ, nhanh."
Giọng nói âm trầm đầy uy lực vang lên làm quản gia tỉnh ngủ ngay lập tức, nhảy tọt xuống giường.
"Dạ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...