Khi đã tới nhà Nanjiro, Giang Kỳ vẫn là có chút thẹn thùng, mặc dù ở ngoài chính mình làm ám chỉ, không phải không thấy ba mẹ chồng, bây giờ gặp......!Vẫn là có chút khẩn trương.
"Con đã trở về."
"Nanjiro về rồi đó hả, ai? Vị này chính là?" Một vị phu nhân ôn nhu đối với Nanjiro nói.
"D-Dì, một ngày tốt lành thưa dì, con tên Giang Kỳ, mong được dì giúp đỡ." Cậu cúi đầu 90 độ, bày ra một dáng vẻ cung kính làm Nanjiro không khỏi đắc ý.
Từ từ, hắn đắc ý cái con khỉ á!!
"Mẹ, Tiểu Kỳ là bạn của con, chìa khóa của cậu ấy rớt, cho nên qua nhà chúng ta ở nhờ một đêm.
Khụ, Tiểu Kỳ không cần khách khí như vậy, mẹ tôi rất hiền." Câu cuối cùng là hắn đối với Giang Kỳ nói, bất quá Nanjiro vẫn là có chút không được tự nhiên, tình cảnh này sao giống như là ba mẹ chồng gặp nàng dâu đi!?
"Đúng vậy, Tiểu Kỳ không cần khách khí như vậy, bất quá phòng cho khách hết chỗ, hơn nữa các con cũng mệt mỏi, hay là Tiểu Kỳ với Nanjiro cùng một phòng đi, chắc là Tiểu Kỳ không ngại phải không?" Mẹ Echizen nhiệt tình mời gọi Giang Kỳ vào nhà.
"......!Không ngại, hắc hắc ~" là phi thường không ngại, được không? Mẹ Nanjiro thật cmn quyền lực!! Giang Kỳ nhìn qua khóe mắt liếc về Echizen Nanjiro, phát hiện sắc mặt hắn bình thản, giống như chỉ đơn thuần là bạn bè ngủ lại qua đêm.
Cậu cho là tôi không thấy hai tai cậu đỏ lên sao? Giang Kỳ nổi lên tính xấu, không dấu vết dùng ngón trỏ quét lên lòng bàn tay hắn.
Quả nhiên thấy cánh tay Nanjiro run lên.
"Khụ khụ!"
"Nanjiro làm sao vậy? Không thoải mái sao?"Mẹ Echizen lo lắng nhìn hắn.
"Không, không phải......" Nanjiro vừa nhấc mắt lên đã thấy vẻ mặt lo lắng của mẹ mình, hắn không khỏi nhìn qua Giang Kỳ, vừa chạm mắt lại ho đến lợi hại.
Giang Kỳ giả hảo tâm nói: "Dì à, Nanjiro khả năng có điểm cảm mạo, đi nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi."
Mẹ Echizen tán đồng nói: "Vẫn là Tiểu Kỳ nghĩ chu đáo.
Nanjiro mau vào trong phòng nằm đi con."
"Không, con không......"
Giang Kỳ: "Nanjiro muốn làm cho dì lo lắng sao?"
Quả nhiên, Echizen Nanjiro như thế nào cũng không có lời nào hợp lí để cự tuyệt.
Đành phải thỏa hiệp: "Vậy được rồi!"
Giang Kỳ nhân lúc hắn không chú ý hướng đến mẹ Echizen chớp chớp mắt, mẹ Echizen cười đến vui sướng.
Tiểu Kỳ thật là một bé ngoan! Đêm nay phải làm một bàn đồ ăn ngon mới được.
Mẹ đừng để bị lừa!! Cậu ta chính là muốn thông con trai của mẹ a!!!
A, cho nên nói tất cả là lỗi của 001.
001: "......" Liên quan gì tôi!
"Đây là phòng Nanjiro a! Thiết kế thật đẹp mắt!"
"Đương nhiên!"
"Tôi là nói mẹ Echizen thiết kế thật đẹp mắt."
"......" Echizen Nanjiro buồn bực đem cặp sách phóng tới một bên, "Rõ ràng là tôi thiết kế lại có được không!"
Giang Kỳ nhướng mày nhìn hắn, "Không tin →_→"
"Không tin kệ cậu!!" Echizen Nanjiro thẹn quá hóa giận.
"Được được, bị cảm mau nằm xuống nghỉ ngơi đi!"
Echizen Nanjiro không thể tưởng tượng nhìn cậu, "Tôi không cảm mạo cậu không biết sao?!"
"Tại sao tôi phải biết?"
Echizen Nanjiro tức giận đến nói không ra lời, "Rõ ràng là cậu vừa mới! Vừa mới......"
Giang Kỳ vô tội nhìn hắn: "Tôi vừa mới làm sao vậy?"
Gương mặt Echizen Nanjiro đỏ lên, cũng không rõ là tức giận hay là xấu hổ.
Giang Kỳ chơi chán rồi, không đem hắn trêu đùa nữa, chỉ cười nói: "Nếu như cậu không bệnh, như vậy, cậu làm bài tập trước hay là làm tôi? Hả ~?"
Echizen Nanjiro đột nhiên nhảy lên, mặt đỏ tai hồng nói: "Không biết xấu hổ!!"
Giang Kỳ nằm nghiêng trên chiếc giường lớn, bên hông lộ ra làn da trắng nõn nà, lười biếng kêu lên một tiếng.
Echizen Nanjiro nuốt nước miếng, vội vàng xoay người không dám nhìn lại, "Tôi, tôi làm bài tập!"
Giang Kỳ nhắm mắt lại: "Tôi ngủ một chút, làm xong cho tôi mượn."
"Ừ, ừm......"
......!
Giang Kỳ tốt xấu gì cũng biết mình đang ở nhà Nanjiro, không ngủ được bao lâu thì tỉnh giấc, vừa mới tỉnh liền thấy thanh niên nghiêm túc làm bài tập Echizen Nanjiro.
Người ta thường nói nam nhân đẹp trai nhất là nghiêm túc làm việc, không nghĩ tới nam nhân nghiêm túc làm bài tập cũng không kém!
Echizen Nanjiro cảm thấy có tầm mắt dừng trên người hắn, nghi hoặc quay đầu nhìn xem là ai nhìn, thấy được đối phương, lập tức tròng mắt chuyển về lại đống bài tập, làm bộ như không có việc gì nói: "Cậu, cậu dậy rồi, đang nhìn cái gì đó!"
Giang Kỳ cười cười, dùng âm thanh nũng nịu nói: "Ngắm vẻ đẹp trai của cậu a~"
Oanh, mặt Echizen Nanjiro lại lần nữa bạo hồng.
Đột nhiên, cửa phòng bị gõ vang, thanh âm của mẹ Echizen từ bên cửa ngoài truyền đến, "Tiểu Kỳ, xuống dưới ăn cơm đi con, cả hai chắc cũng đói bụng rồi." Vừa dứt lời liền nghe được tiếng bụng đói của Giang Kỳ vang lên hợp với hoàn cảnh.
Giang Kỳ xấu hổ ngồi dậy, thấy Echizen Nanjiro nghẹn cười, cậu thẹn thùng lấy gối đầu ném về hướng hắn, "Không được cười!" "Ha ha ha ha ha!"
"Ăn cơm, ngu ngốc!"
Hai người xuống dưới lầu sau, Echizen Nanjiro cùng ba Echizen kinh ngạc vây quanh cái bàn biên "Oa, đồ ăn phong phú ghê!"
Mẹ Echizen không khách khí đem đôi ba con đang chuẩn bị lấy tay không bốc đồ ăn đánh bay, "Không được bốc tay!"
Echizen Nanjiro cùng ba Echizen ha hả hai tiếng, cũng không giận.
Mẹ Echizen thấy bọn họ không có biện pháp, quay ra tiếp đón Giang Kỳ nói: "Tiểu Kỳ mau ra ăn đi con, có cá, nhiều chất dinh dưỡng lắm!"
"Vâng, con cảm ơn dì."
Sau khi ăn xong, Giang Kỳ lẫn Echizen Nanjiro mỗi người một việc, duỗi người, Echizen Nanjiro đi vào trong phòng tắm rửa.
Giang Kỳ duỗi tay lau sạch gương do hơi nóng bốc lên, cẩn thận nhìn chính mình trong gương, tuy rằng ngũ quan còn có thể nhìn ra chính là cậu, nhưng so với trước kia thì đẹp hơn rất nhiều, lại không thể nói tới nơi nào không giống nhau, có lẽ biến hóa nhất là làn da trắng nõn nà hơn cậu của trước kia, cũng bởi vì là người song tính là chuyện đau đớn nhất trong đời cậu, hơn nữa biến hóa lớn nhất của người song tính chỉ sợ là......!Giang Kỳ chậm rãi nhìn về phía hạ thân, thở dài.
Thằng em trai cậu thu nhỏ!!! (......)
Chìm đắm trong ký ức xong Giang Kỳ lấy khăn quấn một vòng quanh hông đi từ trong phòng tắm ra, thấy Echizen Nanjiro đang nhìn Đông nhìn Tây, cậu thắc mắc: "Nanjiro, cậu đang làm gì đấy?"
Echizen Nanjiro cả kinh, xoay người, đem đồ vật giấu ở phía sau lưng, ngây ngô cười hai tiếng: "Hắc hắc không có gì."
"Ồ ~ phải không?" Hoài nghi.
Giang Kỳ một bộ dáng rõ ràng tôi không tin biểu tình tới gần Echizen Nanjiro.
Echizen Nanjiro đổ mồ hôi lạnh, nhìn bộ ngực trắng nõn nà càng ngày càng tới gần mình, hai điểm trước ngực đỏ thắm, đối phương vừa mới tắm rửa xong đôi mắt còn mông lung mang theo vũ mị, trong lòng hắn tim xưa nay chưa từng đập nhanh như vậy!
Người này là yêu tinh!!
"Nanjiro, cậu làm sao vậy? Ê! Cậu chảy máu mũi kìa."
"Tôi, tôi, thời tiết nóng, tôi đi toilet hạ nhiệt." Echizen Nanjiro che lại cái mũi nhanh chóng chạy về phía toilet.
"Cậu nóng thì đi toilet làm gì?" WC có thể trị nóng sao? Hơn nữa xung quanh rõ ràng lạnh muốn chết, Giang Kỳ giật giật khóe miệng.
Echizen Nanjiro vừa nghe cậu nói như vậy, không tự chủ được đạp phải xà phòng té nhào trên đất, trong phòng tắm liền truyền đến tiếng té ngã.
Giang Kỳ lo lắng.
Thẩm du cũng không cần phải có tiếng động như vậy đi?
Echizen Nanjiro bị oan uổng ở WC khóc ròng!!
"Nanjiro, cậu không sao chứ?"
"Không có việc gì."
"Ồ." Nghe âm thanh Echizen Nanjiro có vẻ bình thường, Giang Kỳ yên tâm.
Giang Kỳ nhìn về nơi vừa nãy Echizen Nanjiro đứng, nơi đó dường như cất giấu một cuốn sách, cậu chống đỡ không nổi sự tò mò, bèn đi qua nhìn nhìn.
"Còn không phải là một quyển sách sao, thần bí như vậy làm gì." Giang Kỳ tùy tiện lật sách, tiếp theo trừng lớn đôi mắt, bên trong cư nhiên tất cả đều là em gái quyến rũ!!
Còn dám sử dụng bìa sách hóa học để bao lại cuốn sách em gái quyến rũ!! Rốt cuộc đi học hắn làm gì?!
Tưởng tượng Echizen Nanjiro đối với hình ảnh mấy em gái ngực bự chảy nước miếng......!Thật là, rất đáng đấm.
←_←
Bất quá còn rất thú vị.
Vì thế, đương sự Echizen Nanjiro sau khi tắm rửa bước từ trong phòng tắm ra, nhìn thấy chính là Giang Kỳ đang cầm xác ngoài là sách hóa bên trong là chân dung em gái ngực bự.
Echizen Nanjiro không chút nghĩ ngợi định chạy tới đoạt lấy cuốn chân dung, trên đường đột nhiên trượt chân, mắt thấy đối phương sắp té, Giang Kỳ vội vàng chạy tới đỡ được hắn.
Sự việc cẩu huyết trong truyền thuyết liền xảy ra......!
Echizen Nanjiro mạnh mẽ đem Giang Kỳ đè dưới đất, môi cùng môi chạm nhau.
Nghe thấy tiếng động, mẹ Echizen chạy ra liền thấy con trai nhà mình đè Tiểu Kỳ, cưỡng bách hôn đối phương.
"Hóa ra Tiểu Kỳ cùng Nanjiro là cái loại quan hệ này sao, Nanjiro cũng thật là, có bạn gái cũng không nói cho mẹ.
Bất quá không nghĩ tới Tiểu Kỳ lại là là nữ a." Cho nên nói mẹ Echizen làm lơ bộ ngực phẳng lì của cậu sao? ←_←
"Được rồi, mẹ cũng không quấy rầy các con, bất quá, nhỏ tiếng thôi." Nói xong còn nhìn Echizen Nanjiro cùng Giang Kỳ ám muội cười cười, lúc đi ra còn cẩn thận đóng cửa nhẹ nhàng.
"A! Chồng yêu! Chúng ta sắp có cháu rồi!"
"Không......!Không phải......!mẹ, mẹ phải nghe con nói cho hết lời a!!!"
Echizen Nanjiro bò dậy với vẻ mặt hỏng mất.
Giang Kỳ sờ sờ môi, nói: "Kỳ thật Nanjiro cậu không cần thèm thuồng như vậy."
"Ai thèm thuồng chứ?!!"
"Được rồi được rồi, là tôi được rồi chứ?"
Echizen Nanjiro dở khóc dở cười, "Lại ngữ khí trẻ con giận dỗi là như thế nào!"
Giang Kỳ đột nhiên bổ nhào vào trong lòng ngực hắn, đôi tay choàng lên cổ hắn, hai chân tách ra xoa eo hắn, trực tiếp ngồi trên đùi hắn, "Tôi thế nhưng chưa nói dối." Trong ánh mắt kinh ngạc của Echizen Nanjiro trực tiếp dùng đôi môi nóng rát hôn lên.
"A......"
Lúc đầu bối rối không biết làm sao đến dần dần bắt đầu trầm mê trong đó, đôi tay của Echizen Nanjiro bất giác hướng về mông cậu xoa bóp một vòng......!
Tác giả có lời muốn nói: Xuẩn tác giả hảo ngượng ngùng ~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...