- Xin lỗi nhé, làm phiền hai người rồi.
Giọng nói không hề hòa nhã từ phía sau vang lên khiến hai người đàn ông trong phòng giật mình buông nhau ra.
Lưu Hạo Thần khoanh tay, lạnh mặt nhìn hai kẻ vừa diễn tư thế ái muội, càng nhìn càng không vừa mắt.
Diệp Khả chết tiệt! Tính kế Lôi ca chưa đủ, còn chạy sang đây tình tứ với Vũ Hàn.
Nếu gã là gay, cậu không ngại gán cho gã ba chữ "hồ ly tinh".
Diệp Khả nhìn Lưu Hạo Thần lạnh lùng đứng ở cửa, chàng trai này khi không cười mang một vẻ thâm trầm đáng sợ, khí thế áp bức không kém Vũ Hàn là bao.
Căn phòng bỗng dưng nồng nặc mùi thuốc súng, Diệp Khả bị kẹt ở giữa, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, cười ha ha nói:
- Tổng Giám đốc tiếp tục làm việc, tôi không làm phiền nữa.
Nói rồi vẫn cố gắng ưỡn lưng nghênh ngang ra khỏi phòng, không quên ném cho Lưu Hạo Thần ánh mắt khiêu khích quen thuộc.
Cậu cũng trừng mắt nhìn gã, ánh mắt mang theo tia lửa khét lẹt.
Nhìn từ ngoài hai người không khác gì hai con mèo đang xù lông cong đuôi khè đối phương.
Đợi Diệp Khả đi rồi, Lưu Hạo Thần hừ một tiếng, lầm bầm:
- Mặt mũi thì đẹp, nhân phẩm thối nát.
Dương Vũ Hàn ra hiệu cho Lưu Hạo Thần đóng cửa lại, anh cũng nhấn nút tự động khóa trái, sau đó ngả người trên ghế, mỉm cười nhìn cậu.
- Sao em cứ ác cảm với Diệp Khả thế?
- A, xin lỗi, sao em lại nói xấu bạn tốt của anh cơ chứ? Là em không biết điều rồi.
Nhìn Lưu Hạo Thần rõ ràng đang dỗi hờn, Dương Vũ Hàn không khỏi nghi hoặc.
Người yêu nhỏ của anh hôm nay sao thế? Chẳng lẽ...
- Em ghen với cậu ấy? Hạo Thần, anh với Diệp Khả chỉ là bạn bè thân thiết, nếu như bọn anh có tình cảm với nhau thì đã thành đôi lâu rồi, đâu có đợi đến bây giờ.
Lưu Hạo Thần trợn mắt:
- Ghen cái con khỉ.
Anh đi giải thích với em làm gì?
- Vậy sao hôm nay em khó chịu thế? Lại đây xem nào.
Lưu Hạo Thần hậm hực tiến lại chỗ Dương Vũ Hàn, lại bị anh kéo ngã ngồi vào trong lòng, chiếc ghế sếp tổng siêu to, siêu êm ái, hai người đàn ông cao lớn ngồi lên vẫn vô cùng thoải mái.
Lưu Hạo Thần cũng lười giãy giụa, cậu ngồi trên đùi Dương Vũ Hàn, hai chân vòng qua đặt bên hông anh, ngoan ngoãn để anh ôm mình.
Hôm nay, tâm trạng của Hạo Thần không tốt là vì chuyện của Lôi ca.
Trước giờ cậu vẫn cho rằng tình cảm anh em là quý giá nhất, gắn bó keo sơn hơn cả tình yêu.
Đến hôm nay cậu mới nhận ra rằng, dù có thân thiết đến đâu, mỗi người cũng sẽ có cuộc sống riêng của mình, không ai quyết định thay ai được.
Dù cho đó là điều hiển nhiên trong cuộc sống, nhưng khi chiêm nghiệm ra rồi, cậu vẫn không khỏi cảm thấy hụt hẫng.
Dương Vũ Hàn thấy sư tử nhỏ nhà mình vừa giương nanh múa vuốt hằm hè, giờ lại yên tĩnh ngồi trong lòng mình, cằm gác lên vai anh, thi thoảng còn buông một tiếng thở dài.
Anh biết Lưu Hạo Thần không phải là người hay giữ tâm sự trong lòng, nếu cậu chưa muốn nói, anh cũng sẽ không hỏi.
Dương Vũ Hàn yên lặng nghe tiếng hít thở đều đều bên tai, bàn tay anh vuốt ve lưng cậu như vỗ về trẻ nhỏ, hi vọng rằng có thể khiến cậu thư thái hơn.
Lưu Hạo Thần ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn vào mắt Dương Vũ Hàn, bờ môi căng mọng gợi tình phun ra một câu:
- Đệt! Anh lại động dục!
Dương Vũ Hàn vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên như mặt hồ phẳng lặng, ai mà nghĩ thứ phía dưới vừa cứng vừa nóng của anh ta đang căng lên chọt chọt vào mông cậu.
Lưu Hạo Thần cựa quậy nhưng bị tay Dương Vũ Hàn đè lại, giọng anh khàn đục khêu gợi chết người:
- Đừng động đậy, nó lại cứng lên đấy, anh không nhịn được đâu.
- Anh có cần nghe Tịnh tâm chú để thanh tẩy tâm hồn đen ngòm của mình không?
- Không cần, để anh ôm em một lát sẽ ổn thôi.
Lưu Hạo Thần nghi ngờ nhưng vẫn giữ nguyên tư thế ngồi trong lòng Dương Vũ Hàn.
5 phút rồi 10 phút trôi qua...
- Anh...!hình như không ổn rồi...!- Dương Vũ Hàn thành thật nói, hai gò má ửng hồng.
Đù má, anh đỏ mặt cái rắm! Ngượng ngùng cái gì? Đồ háo sắc vô liêm sỉ, t.inh t.rùng thượng não, d.âm tặc đê tiện! Anh không cần nói cậu cũng biết, thứ kia chỉ có lớn hơn chứ chẳng xẹp đi chút nào.
Bàn tay không an phận vừa vỗ về lưng cậu đã luồn xuống dưới áo xoa nắn vòng eo săn chắc cùng bóp lấy cánh mông căng mẩy.
- Không còn cách nào khác, chúng ta phải làm ở đây thôi.
- Dương Vũ Hàn nghiêm túc nói.
A, đệt mợ nhà anh, đừng có dùng giọng điệu như thể anh hùng hào kiệt xả thân vì đại nghĩa như vậy được không? Lưu Hạo Thần vừa lôi mười tám đời tổ tông Dương Vũ Hàn ra hỏi thăm, vừa kiên quyết nhảy ra khỏi lòng anh, tiện thể đạp cho thứ chết tiệt kia một phát, may mà Dương Vũ Hàn thân thủ nhanh nhẹn tránh được.
- Ai yo, em làm hỏng nó rồi thì sau này lấy gì mà dùng? - Dương Vũ Hàn chọc ghẹo.
- Trên đời này không phải chỉ có mình anh có thứ đó.
- Lưu Hạo Thần huênh hoang đáp lại.
- Nhưng khoảng trống anh để lại trong em không một người đàn ông nào có thể lấp đầy đâu.
- Dương Vũ Hàn ngập tràn tự tin khẳng định.
Lưu Hạo Thần tái mặt, hùng hổ chạy tới muốn đạp gãy thứ hung khí khiến anh kiêu ngạo kia, xem anh ta lấy gì ra mà lên mặt với cậu nữa.
Ai ngờ vừa giơ chân đã bị Dương Vũ Hàn bắt được, xoay người đè cậu lên bàn làm việc.
Anh từ phía sau cắn vành tai non mềm đỏ ửng như cánh hồng phai của cậu, thì thầm:
- Sau này có chạy khỏi anh thì chạy cho xa, đừng để anh bắt được.
Quần của Lưu Hạo Thần đã thoát xuống một nửa, để lộ ra cặp mông vểnh run rẩy trong không khí, bàn tay Dương Vũ Hàn luồn ra phía trước vuốt ve *** *** đang mềm nhũn.
Cậu lắp bắp kêu lên:
- Đừng, đang ở công ty.
- Vậy thì em đừng kêu quá to để người khác nghe thấy.
- Dương Vũ Hàn hôn lên vành tai Lưu Hạo Thần, hài lòng nghe tiếng rên rỉ động tình phát ra từ người yêu.
Thực ra em có kêu lớn tiếng cũng không sao, căn phòng này cách âm rất tốt.
Thư ký xinh đẹp nóng bỏng đứng trước cánh cửa đang đóng chặt, suy nghĩ xem có nên gõ cửa hay không? Là một thư ký ưu tú, cô biết rằng Tổng Giám đốc chưa bao giờ khóa cửa khi ở trong phòng, trừ khi...
Sau một phút đắn đo, thư ký xinh đẹp nóng bỏng quyết định ôm tập tài liệu về chỗ ngồi, cô sẽ tới tìm sếp tổng sau hai tiếng nữa.
Vừa sải bước trên hành lang, cô vừa thầm nghĩ đúng là thanh niên tuổi trẻ khí vượng, Lưu Hạo Thần đích thị là cầm thú.
Nhưng mà...!giá kể cửa phòng không cách âm, cô có thể đứng lại nghe thêm một chút.
Trái tim hủ nữ không khỏi đập mạnh liên hồi, đôi gò má xinh đẹp nhuộm hồng một mảnh.
Phía sau cánh cửa đóng chặt phòng Tổng giám đốc, âm thanh va chạm da thịt cùng tiếng rên rỉ mê người ngâm nga không dứt.
Những chuyện về sự đời và tình người, cái gì mà triết lý nhân sinh, tạm thời không cần bàn đến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...