Mấy ngày nay Ngô Diệc Phàm nhận được thông báo của công ty, bảo muốn đưa hắn đi Singapore công tác một tháng.
Sân bay người qua lại như dệt cửi.
Lộc Hàm dù nói thế nào cũng không chịu hôn hắn trước mặt nhiều người như vậy.
Cuối cùng, chủ biên đại nhân mặt liệt đành phải thầm cắn khăn tay trong lòng, đi bước nào lưu luyến bước nấy.
So với tâm trạng phiền muộn của Ngô Diệc Phàm, Lộc Hàm thoải mái hơn nhiều.
Tâm trạng của cậu bây giờ, ừm, nói sao nhỉ, như vừa đưa con đi nhà trẻ vậy, có chút nhung nhớ, nhiều hơn là như trút được gánh nặng.
Dù sao suốt ngày chăm sóc một cục cưng lớn xác như vậy thật không dễ dàng.
Nhưng mà một tuần trôi qua, Lộc Hàm đành phải đầu hàng nỗi thương nhớ của mình.
Ngày nào cũng nhớ, đi làm nhìn văn phòng trống rỗng của hắn thì nhớ, tan tầm về nhà nhìn búp bê của hắn cũng nhớ, ngay cả nằm mơ cũng thấy gương mặt của Ngô Diệc Phàm.
Lộc Hàm lập tức rơi vào trạng thái yêu xa, suốt ngày cứ ôm điện thoại không buông tay.
Kim Chung Đại ngồi cạnh đánh giá vẻ thất thần xơ xác của cậu, nhịn không được cười nhạo.
Lộc Hàm cũng không thèm nhúc nhích.
Chuông tin nhắn vừa vang, cậu vội cầm điện thoại trốn ra hành lang.
【 Cục cưng bự: Anh mới đọc được tin nhắn, vừa họp xong.
】
“Alô, ăn cơm chưa?”
Lộc Hàm trực tiếp gọi qua, giọng của Ngô Diệc Phàm ở đầu dây bên kia lộ ra chút mệt mỏi, cậu cau mày nói: “Lại thức khuya nữa đúng không? Tối phải ngủ chứ.”
“Không thức khuya, hôm nay dậy hơi sớm thôi.”
Ngô Diệc Phàm nói, lại ngáp một cái.
“Được rồi, anh mau ngủ thêm đi.”
Lộc Hàm xót, giục hắn nhanh cúp máy đi nghỉ ngơi.
“Ừ, biết rồi mà.”
Cuộc sống như thế cứ giằng co thêm mấy ngày.
Ngô Diệc Phàm đi công tác công việc bận rộn, Lộc Hàm lại không muốn cướp đi chút thời gian nghỉ ngơi ít ỏi của hắn, vừa vặn trận này ban biên tập cũng bận lên.
Vì vậy, hai người gần như là song song cắt đứt liên lạc.
Tối hôm đó, Lộc Hàm ngồi trên ghế sofa viết bài, thuận tiện dạo qua diễn đàn công ty.
Trợ lí mới của chủ biên đại nhân là một cô gái có nụ cười rất ngọt ngào.
Bình thường không có việc gì cô ấy cũng sẽ lên diễn đàn, thỉnh thoảng sẽ đăng vào hình cô chụp vân vân.
Lộc Hàm muốn biết tin của Ngô Diệc Phàm, liền vào thư viện ảnh của ID Tiểu Phương, quả nhiên phát hiện hình chụp bữa tiệc công tác lần này.
Ảnh chụp tuy có hơi mờ nhưng vẫn không che giấu được nét đẹp trai của Ngô Diệc Phàm.
Ngô Diệc Phàm mặc vest thắt carvat, trong tay còn cầm một ly rượu, hình như đang thương lượng với vị khách đối diện, vẻ mặt rất nghiêm túc… Sau khi xác nhận quan hệ yêu đương, rất hiếm khi thấy một mặt nghiêm túc như vậy của chủ biên đại nhân, Lộc Hàm nuối tiếc trong lòng.
Vì vậy, yên lặng kiềm chế xung động muốn liếm màn hình, Lộc Hàm download bức ảnh đó xuống.
Dạo diễn đàn xong rồi quay về làm việc, Lộc Hàm lạch cạch gõ bàn phím, đôi khi dừng lại suy nghĩ một chút, cuối cùng nửa giờ sau cũng làm xong.
Đại công cáo thành, Lộc Hàm duỗi người, vẫn không quên liếc mắt sang nhìn di động.
Chắc giờ Ngô Diệc Phàm vẫn còn đang làm việc nhỉ, không nên quấy rầy anh ấy, Lộc Hàm nghĩ, đứng dậy mở tủ lấy ra một gói mì, quay sang nhà bếp nấu nước.
Úp xong bát mì, Ngô Diệc Phàm vừa vặn gọi đến.
“Đang làm gì thế?”
“Vừa viết bài xong, đang ăn mì.”
Lộc Hàm vẻ mặt buồn bực oán: “Em rất nhớ anh…”
“Nga.”
Ngô Diệc Phàm có chút không hiểu phong tình đáp, rồi hỏi: “Em ăn mì vị gì của ai vậy?”
“Vị thịt bò chua cay của anh…”
Lộc Hàm quả nhiên không thể tin được: “Anh chỉ quan tâm cái này thôi đó hả?”
“Trong tủ chỉ còn một gói vị bò thôi nhỉ?”
Ngô Diệc Phàm còn đang tìm đường chết.
“Rồi rồi rồi! Đợi em xuống siêu thị mua lại cho anh nhá!”
Nghe vậy, Lộc Hàm thở phì phò rống hắn: “Không cần anh quan tâm đâu!”
“Ha ha, để anh đi mua với em.”
Trong điện thoại vang lên tiếng cười hài lòng của Ngô Diệc Phàm: “Mau ra mở cửa.”
“Hả?”
Lộc Hàm sửng sốt.
“Mau ra mở cửa a, ngoài hành lang gió lớn quá, lạnh chết anh rồi.”
Ngô Diệc Phàm giục cậu.
Vừa mở cửa ra đã bị người ta ôm vào lòng, cảm nhận được hơi thở quen thuộc của Ngô Diệc Phàm, Lộc Hàm nhéo thắt lưng của hắn một cái, lại nhịn không được mà cười: “Sao anh lại về rồi?”
“Sợ em nhớ anh quá, nên vội vã làm cho xong việc, giờ về sớm nè.”
Ngoài mặt Ngô Diệc Phàm không biểu cảm, thực ra đắc ý muốn chết, như một đứa bé đòi khen thưởng: “Thế nào, cảm động không, thấy anh giỏi không?”
“Lợi hại lợi hại, anh lợi hại nhất.”
Lộc Hàm cười híp mắt khích lệ hắn.
“Anh đói quá…”
Hai người không thân mật được bao lâu, bụng Ngô Diệc Phàm bắt đầu kêu rột rột.
“Sao vậy? Anh chưa ăn cơm à?”
Lộc Hàm không hiểu.
“Ừ, vội trở về quá.”
Ngô Diệc Phàm dụi đầu lên vai cậu như con cún bự, thỉnh thoảng còn cọ cọ làm nũng.
“Để em nấu cơm cho anh.”
Thấy đồ trong tủ lạnh hết sạch rồi, hai người quyết định xuống siêu thị một chuyến.
Lộc Hàm chịu trách nhiệm mua hàng, chủ biên đại nhân đảm nhận… quấy rối.
“Mua cái này!”
Ngô Diệc Phàm cầm bịch snack khoai tây.
“Không được!”
Nhiều đồ quá, Lộc Hàm bình tĩnh thả về: “Mình đang chọn nguyên liệu nấu ăn mà, ngoan nha.”
“Mua cái đó!”
Ngô Diệc Phàm hưng phấn.
“Không được.”
Lộc Hàm cũng không thèm nhìn.
“Mua…”
“Không được.”
“…”
Cuối cùng, Ngô Diệc Phàm đành phải thừa lúc Lộc Hàm không chú ý, lén lút cầm một hộp kem ô mai lên, chỉ tiếc còn chưa kịp nhét vào xe đẩy thì bị phát hiện.
Lộc Hàm trừng hắn, giật hộp kem, Ngô Diệc Phàm giành lại, tội nghiệp nói: “Mua đi mà.”
“Đã nói không là không rồi mà.”
Thái độ Lộc Hàm rất kiên quyết.
Người cao to ủy ủy khuất khuất theo sát phía sau oán niệm, Lộc Hàm không nhịn được nói hắn vài câu, Ngô Diệc Phàm lập tức dỗi: “Anh không thể sống vầy được, chia tay đi!”
“Anh nói cái gì?”
Lộc Hàm tức giận vô cùng, buột miệng: “Anh cút đi!”
“Cút thì cút.”
Ngô Diệc Phàm quay đầu bỏ đi.
“Ngô Diệc Phàm anh gan lớn quá nhỉ, quay lại cho em!”
Lộc Hàm đứng đằng sau rống hắn.
“Được rồi!”
Nghe vậy, Ngô Diệc Phàm trong cơn tức giận liền quay đầu về.
Ngoài cửa siêu thị, ngồi trên băng ghế dài, bên cạnh hai người còn có mấy túi mua sắm.
“Chỉ được ăn một chút thôi đó.”
Lộc Hàm nhíu mày nhìn Ngô Diệc Phàm, oán giận: “Rõ ràng ăn nhiều sẽ bị tiêu chảy, sao lại không chịu nghe lời vậy, coi chừng em đi méc mẹ anh đó…”
“Ha ha, Hàm Hàm tốt nhất.”
Ngô Diệc Phàm tự nhiên cười ngây ngô với cậu.
“Anh bớt đi, không phải mới nói chia tay với em sao.”
Lộc Hàm trợn mắt liếc, hiển nhiên trong lòng vẫn rất để ý chuyện này.
“Không phải, em còn không hiểu anh sao? Đó giờ anh nói chuyện có nghĩ gì đâu!”
Ngô Diệc Phàm nghiêm túc giải thích, vẫn không quên múc kem.
“Xì…”
Thở ra, Lộc Hàm cuối cùng cũng thư giãn được chút.
“Hàm Hàm, đến hôn cái nào ~”
Ngô Diệc Phàm vui vẻ sáp lại.
“Đừng bôi kem lên miệng em nha khốn nạn!”
Lộc Hàm nháy mắt xù lông..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...