Tôn Thượng

“Tốt! Tốt! Tốt!”

Gương mặt Thủy Đức lộ vẻ vui mừng, tay ngài vuốt chòm râu dài dưới cằm thần sắc hơi xúc động nói: “Tu vi đạt chân thân cửu trọng, Đại La Nộ Tượng Công hoàng cấp đạt cảnh giới tam cửu tiểu thành, cộng thêm thái sắc căn cơ thái sắc chân thân song thái thủ hộ. Thật là đồ đệ giỏi của ta. Đến lúc đó thầy nhất định sẽ đưa con lên vị trí chưởng trữ.”

“Sư phụ, vậy còn Mạc Long sư huynh.” 

Đệ tử dưới chướng của Thủy Đức không chỉ có một mình Chung Thiên Ưng, mà hắn cũng chưa phải đệ tử mạnh nhất. Trong mắt Chung Thiên Ưng thì sư huynh Mạc Long là mối đe dọa lớn nhất. Quan trọng nhất là Mạc Long là chưởng trữ của khâm điểm đồng minh Cửu Hoa.

“Mặc dù phía đồng minh muốn Mạc Long lên làm chưởng trữ nhưng... Mạc Long quá đỗi ngông nghênh, ngay cả sư phụ mà hắn cũng không coi ra gì thì sao có thể để hắn làm chưởng trữ.”

Các vị trưởng lão chấp sự cũng đều gật đầu tán thành. Nếu nói về thực lực tu vi thì có lẽ Chung Thiên Ưng cũng chỉ kém Mạc Long chút xíu. Mọi người vốn ban đầu đều nhắm vào Mạc Long, đồng minh Cửu Hoa cũng có ý đó nhưng cách cư xử của Mạc Long lại rất ngông cuồng ngạo nghễ, ngoài đồng minh Cửu Hoa ra thì hắn không coi ai ra gì. Điều này khiến Thủy Đức và những người khác vô cùng thất vọng. Sau khi bàn bạc mọi người quyết định để Chung Thiên Ưng vào vị trí đó. 

“Đồ đệ ngoan của ta, con yên tâm khi giành vị trí chưởng trữ đó thì thầy nhất định sẽ dốc hết sức để giúp con.”

Nghe vậy Chung Thiên Ưng sững người lại một chân quỳ xuống bái tạ ân sư.

"”Thiên Ưng à...” 

Lúc này Phi Tuyết chân nhân bước tới, nàng ta đã thay đổi thần thái kiêu ngạo lạnh lùng hàng ngày mà thay vào đó là nụ cười tươi như hoa. Nàng đỡ Chung Thiên Ưng đứng lên rồi nói: “Trong mấy ngày ngươi bế quan Dạ Dạ cứ nhắc ngươi suốt, không ngừng dò hỏi ta về tin tức của ngươi. Nếu như ta không ngăn lại thì nàng ấy còn muốn đến làm phiền ngươi bế quan đấy.”

“Ồ! Âu Dương sư muội gần đây vẫn khỏe chứ?”

“Khỏe thì khỏe nhưng nàng ấy cứ nhớ ngươi quá.” 

“Phi Tuyết chân nhân chớ trêu đùa, ta nghe nói Xích Viêm công tử mà Âu Dương sư muội trúng tiếng sét ái tình đang ở ngay trong phái Vân Hà chúng ta.”

Phi Tuyết chân nhân không thèm đếm xỉa cười nói: “Hứ! Tên phế vật họ Cổ đó cứ bám riết lấy Dạ Dạ, hoàn thoàn là thích đơn phương thôi, Dạ Dạ hoàn toàn không thèm để ý đến hắn.”


“Thật sao?” Chung Thiên Ưng cười hỏi: “Nghe nói Âu Dương sư muội cũng trúc được thái sắc căn cơ rồi?” 

“Đương nhiên, tương lai nếu hai người có thể kết thành đạo lữ thì tuyệt đối sẽ là một đôi trời sinh đất tạo.”

Thủy Đức trưởng lão cũng cười nói: “Âu Dương tiểu nha đầu có huyết mạch phi phàm tư chất ngộ tính đều rất tốt. Nay lại trúc được thái sắc căn cơ tương lai việc trúc được thái sắc chân thân là không khó khăn gì. Thiên Ưng nếu con kết thành đạo lữ với nha đầu đó thì bất luận là với con hay với Âu Dương cũng đều tốt cả. Hơn nữa đợi đến lúc con trở thành đệ tử chưởng trữ thì cũng bắt buộc phải tìm một đạo lữ phù hợp. Thầy thấy rằng tiểu nha đầu Âu Dương rất tốt.”

“Con xin nghe theo sự sắp xếp của thầy.” 

Ngày hôm sau.

Tại Hậu sơn Linh Ẩn Viên.

Cổ Thanh Phong tỉnh lại sau khi tu luyện, nhỏm dậy bước xuống giường vươn vai một cái các cơ bắp thớ thịt trên người kêu lốp bốp, từng mảng da nổ bong ra nứt toác run rẩy, điên cuồng như chạm vào những tia chớp giật. 

“Rất tốt, rất tốt đúng là thẩm phán chi tức có lực.”

Cổ Thanh Phong hài lòng gật gật đầu. Từ trong không gian thần bí đó hắn đã thu nạp được không ít thẩm phán chi tức. Thứ đồ này tuyệt đối là chỉ gặp được mà không cầu được. Sau khi tinh chế sẽ lấy ra được linh lực có sự cuồng bạo vô địch.

“Xem ra sau này ta phải tích cực lượn lờ thêm trong đó, nếu vài hôm lại gặp được một lần thẩm phán này thì cả đời này không phải lo ăn mặc.” 

Cổ Thanh Phong không biết cổ quái tinh thạch rốt cục là vật gì, cũng không hiểu không gian thần bí bên trong đó là cái thứ gì.

Nghĩ một hồi mà hắn cũng không nghĩ ra được, đã như vậy thì hắn cũng chả thèm nghĩ nữa.

Thiên địa vạn vật này vô cùng huyền diệu, chứa đựng rất nhiều thứ thần bí vô tận và những thứ con người chưa biết, không phải muốn biết mà biết ngay được. Nghĩ không ra thì không nên nghĩ nữa nếu nghĩ tiếp sẽ chỉ thêm phiền não. Chi bằng biết buông bỏ, tất cả thuận theo lẽ tự nhiên thì những gì cần đến sẽ đến những gì không nên đến thì có cầu cũng sẽ không đến. 


Hắn mở cửa phòng nhìn ra ngoài đã là chính ngọ.

Hôm nay thời tiết rất đẹp, nắng vàng rực rỡ Cổ Thanh Phong mặc xong quần áo, đang rửa mặt thì Phí Khuê đến.

“Công tử gia đã dậy rồi à?” 

“Sao vậy?”

“Lão gia ra ngoài rồi nên để ta qua hầu hạ.”

“Lại ra ngoài rồi? Lão già này cũng bận rộn thật đấy.” Cổ Thanh Phong rửa mặt qua loa, Phí Khuê vội mang khăn tới vừa đưa cho hắn vừa cười: “Lão gia ra ngoài có việc hai hôm nữa là về thôi.” 

Rửa mặt xong Cố Thanh Phong ra ngồi trên chiếc xích đu tắm nắng, Phí Khuê như một người hầu nào là bê đĩa quả rồi lại mĩ tửu. Nàng khom người, đứng ngay ngắn bên cạnh hầu hạ rót một chén rượu đưa cho hắn rón rén nói:

“Thưa công tử, buổi sáng có Phi Nguyệt chân nhân đến tìm.”

Phi Nguyệt chân nhân? 

Cổ Thanh Phong nhấp một ngụm rượu lông mày hơi nhếch lên. Hắn có chút ấn tượng với cái tên này nhưng cũng chỉ là có ấn tượng cụ thể là ai thì hắn không nhớ ra được. Hắn hỏi: “Cũng là người của phái Vân Hà các ngươi à?”

“Là khách khanh của phái Vân Hà, cũng là trang chủ của Nhất Phẩm sơn trang còn là cô cô của tiểu cô nương Âu Dương Dạ.”

Nghe đến đó, trong đầu Cổ Thanh Phong đã hiện ra hình ảnh một nữ tử rất phong trần. 


Còn nhớ rất rõ ràng nữ tử đó chính là Âu Dương Phi Nguyệt. Khi hắn mới tỉnh lại ở Lĩnh Viên thì có nhìn thấy nàng ấy một lần. Sau đó kiều nữ này còn vài lần tới tìm hắn để mời hắn qua Nhất Phẩm sơn trang diễn tấu.

“Tới tìm ta có việc gì?”

“Cũng không nói tới tìm để làm gì, nhưng có hỏi nhiều chuyện. Đương nhiên ta không nói gì nhưng xem bộ dạng là muốn dò hỏi thân thế của công tử. Hơn nữa trước đây để dò hỏi, nàng ấy đã mua chuộc rất nhiều tạp dịch trong Linh Ẩn Viên này.” 

“Kiều nữ đó cũng nhiều tâm địa đấy chứ...”

Cổ Thanh Phong cười cười cũng không biết Âu Dương Phi Nguyệt làm sao mà mấy hôm trước cũng vô tình hữu ý tới dò hỏi. Không dò hỏi được thì lại mua chuộc tạp dịch của Linh Ẩn Viên.

Nghĩ đến đó Cổ Thanh Phong mới nhận ra không thấy bóng dáng của một tạp dịch nào trong Linh Ẩn Viên. Hắn hỏi thì Phí Khuê nói là: “Để không làm phiền công tử, lão gia đã đuổi hết bọn tạp dịch ra ngoài rồi.” 

“Phái Vân Hà có nhiều khách khanh lắm à?”

Gần như môn phái nào cũng đều có khách khanh và phái Vân Hà cũng không ngoại lệ. Thông thường các môn phái sẽ mời những người đức cao vọng trọng hoặc những người có tu vi thâm hậu thực lực hùng mạnh. Các khách khanh này có quyền được sử dụng tài nguyên của môn phái. Bình thường không cần tham dự các công việc của môn phái, càng không cần phải chấp hành quy định của môn phái nhưng khi môn phái gặp chuyện thì khách khách sẽ phải trợ giúp coi như báo đáp lại.

“Phái Vân Hà quả thực có không ít khách khanh phải đến hơn trăm vị. Có bang chủ của các bang phái trang chủ sơn trang, cũng có gia chủ của các gia tộc. Lão gia thường xuyên bận rộn bên ngoài cũng là do đi quan hệ lôi kéo các khách khanh này. Các khách khanh đều có mối quan hệ lợi ích với phái Vân Hà. Nếu quan hệ này rạn nứt thì phái Vân Hà sẽ bị tổn thất vô cùng nghiêm trọng.” 

“Thế lão gia đó lôi kéo bằng cách nào?”

“Các khách khanh này có một số người của Thủy Đức, một số người của Kim Đức. Nhưng đa phần các khách khanh này đều giữ lập trường trung lập. Họ cũng không đáp ứng gì với lão gia mà đều đang nghe ngóng tình hình. Nếu công tử có thể qua được trận tu luyện thử nghiệm này để trở thành Cửu điện thân truyền đệ tử thì lão gia sẽ dễ dàng lôi kéo được nhiều khách khanh.”

Cổ Thanh Phong gật gật đầu coi như cũng hiểu ra được chút. Chả trách lão gia cứ luôn bảo hắn phải đi theo những quy trình định sẵn, chắc cũng vì mục đích lôi kéo các khách khanh này. Nếu như bọn họ có quan hệ lợi ích với phái Vân Hà thì không giết họ được. Giết họ tất sẽ gây ra tổn thất cho phái Vân Hà. 

Lợi ích!

Lại là lợi ích.

Một người khi đã chìm đắm trong lợi ích thì còn tu tiên gì nữa còn vấn đạo gì nữa? 

Nhưng ít nhiều thì Cổ Thanh Phong cũng có thể hiểu được Hỏa Đức. Dù gì thì lão gia cũng trưởng thành từ phái Vân Hà này nên có tình cảm sâu sắc. Chuyện thừa kế của phái Vân Hà thì ngài cũng phải lo đến nếu không sẽ có lỗi với tổ tông của môn phái.


Chỉ có điều nếu còn vướng bận trên cõi thế tục này thì việc tu tiên là không thể.

Cổ Thanh Phong suy ngẫm, hắn đã đồng ý rồi thì sẽ giúp lão gia làm xong việc này cũng coi như cắt đứt cái vướng bận này của hắn. 

Hai người cứ ở đó nói chuyện, bỗng có một nữ nhân bước vào Linh Ẩn Viên.

Nữ tử này xinh đẹp tựa hoa, trên người mặc bộ áo váy lụa thân hình uyển chuyển lúc ẩn lúc hiện. Trên gương mặt kiều diễm phảng phất nụ cười gợi tình hấp dẫn. Đó chính là Âu Dương Phi Nguyệt là cô cô của Âu Dương Dạ.

“Thanh Phong đệ đệ, mọi việc vẫn tốt chứ?” 

Âu Dương Phi Nguyệt là một nữ tử đa tình. Mỗi cái cau mày hay mỗi nụ cười đều toát lên vẻ phong trần lẳng lơ. Nàng bước từng bước nhỏ tới, chiếc váy có đường xẻ nên ẩn hiện cặp đùi thon đầy quyến rũ.

Cổ Thanh Phong chỉ nhún vai cười không nói gì.

“Nghe nói đệ đệ giờ đã có vị trí trong thập nhị viện của phái Vân Hà tỷ rất mừng cho đệ.” Nói rồi Âu Dương Phi Nguyệt lấy từ trong túi ra mấy bình rượu cười nói: “Tỷ tỷ có đem đến đây mấy bình rượu mạnh loại thượng hạng, hôm nay chúng ta phải cùng nhau chúc mừng.” 

Nói tới mỹ kiều nương này thì quả đúng là một tay chơi phong nguyệt chốn phong trần, đi với bụt mặc áo cà sa đi với ma mặc áo giấy. Mới gặp Cổ Thanh Phong có vài lần mà đã tự xưng tỷ tỷ, còn gọi một tiếng Thanh Phong đệ đệ nghe như thân thiết lắm.

“Nghe nói khi tranh giành vị trí thì Thanh Phong đệ đệ oai phong lắm, khiến bọn Mộ Tử Bạch nằm tê liệt dưới đất.”

Âu Dương Phi Nguyệt rất biết gợi chuyện vừa tâng bốc lên vừa quan sát. 

Cổ Thanh Phong không nói gì, lặng lẽ uống rượu nghe nàng ta nói một hơi.

Đúng lúc này, một luồng sáng sắc lẹm bay thẳng tới Linh Ẩn Viện với một tốc độ kinh người.

Một tiếng nổ ầm vang. 

Luồng sáng đó rơi xuống cổng Linh Ẩn Viên là một thanh kiếm lớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui