Hơn một tháng vội vàng trôi qua.
Mỗi ngày Cổ Thanh Phong đều luyện hóa tử kim chi hỏa, thình thoảng trêu đùa cô gái bên trong hỗn sắc thủy tinh một chút khi nhàn hạ cũng sẽ trêu chọc con rùa.
Tử kim chi hỏa thu nạp từ trong động phủ đã hoàn toàn bị hắn luyện hóa, suy nghĩ chờ cơ thể khôi phục một khoảng thời gian tìm cơ hội thích hợp trúc cơ lần nữa.
Hắn không vội.
Một chút cũng không vội.
Tứ Đại Tự Tại, tất cả đều thuận theo tự nhiên huống chi theo từng ngày tĩnh dưỡng, mặc dù là cơ thể hay là tinh khí đều dần dần khôi phục.
Duy nhất khiến hắn khó chịu là lão già Hỏa Đức kia từ lần rời đi trước kia cũng chưa trở về qua, nghe Phí Khuê nói lão gia tử đang ở bên ngoài thuyết phục một vài thế lực đại lão và khanh khách gì đó lợi ích cho phái Vân Hà, đến lúc tranh đoạt chưởng trữ đệ tử một khi cùng Kim Đức, Thủy Đức phát sinh xung đột mâu thuẫn không thể điều tiết, cố gắng khiến tổn thất của phái Vân Hà xuống nhỏ nhất.
Ngày hôm đó.
Cổ Thanh Phong nhàn nhã ngồi trên ghế xích đu, phơi nắng uống chút rượu, con rùa cũng một dáng vẻ lười biếng nằm rạp trên mặt đất, con mắt nửa mở nửa khép giống như lại ngủ gật.
Cổ Thanh Phong kêu hai tiếng, suy nghĩ linh trí của con này đã bị khai hóa từ lâu, theo đạo lý mà nói nó có thể giao tiếp với mình, nhưng khi giao tiếp với con rùa này mỗi một lần con này đều không thèm để ý.
Lần này cũng giống vậy, Cổ Thanh Phong thi triển thông linh thuật thử giao lưu với nó, con này mở con mắt nhập nhèm nhìn nhìn hắn sau đó trực tiếp đưa đầu vào mai rùa.
Đây là đang ghét bỏ ông sao!
Cổ Thanh Phong có thể nhìn ra từ trong mắt con rùa, đó là một loại ghét bỏ, thật giống như ở trong mắt nó Cổ Thanh Phong là một thứ cấp thấp không có tư cách giao lưu với nó.
Hiển nhiên, đây là một con rùa rất kiêu ngạo xác thực nói nó là một con rùa tự nhận huyết thống của mình rất cao quý.
“Được, ngươi cứ ghét bỏ ông đi.” Cổ Thanh Phong nâng chén rượu ngon uống một hơi cạn sạch cười nói: “Qua một khoảng thời gian ngắn chờ ông trúc cơ một lần nữa về sẽ cho ngươi nếm thử bản lĩnh của ông.”
Cổ Thanh Phong tự rót tự uống, chẳng được bao lâu một thứ lăn tròn mập mạp đi chầm chậm vào vườn Linh Ẩn.
Mái tóc sáng ngời, tai to mặt lớn dáng người cao cỡ một mét rưỡi, ria mép, mắt nhỏ, ngoại trừ Phí Khuê cũng không còn người nào khác.
Cổ Thanh Phong tu luyện năm trăm năm, các loại yêu ma quỷ quái cũng đã gặp không ít nhưng dáng vẻ kì lạ như Phí Khuê hắn thật đúng là lần đầu gặp phải, cả người nhìn như một trái cầu thịt, vậy mà tên này còn mặc một bộ hắc bào ưu nhã may đo theo cơ thể, càng khó hơn chính là mỗi một lần tên này giơ tay nhấc chân đều lộ ra một tố chất phong phạm nho nhã lễ độ.
“Công tử gia, người đang nghỉ ngơi sao?”
Cổ Thanh Phong tùy ý rút đầu xuống, có chút cười nhạt nhìn Phí Khuê hỏi: “Làm gì?”
“Tình hình là như vậy mấy ngày nữa sẽ bắt đầu thi đấu nội môn.”
“Ngươi sắp xếp cho ta là được chứ gì?”
“Cái này... công tử gia, chuyện này e là cần người đích thân báo danh mới được.”
“Tại sao còn phải báo danh?” Cổ Thanh Phong trước kia chi làm tạp dịch mấy năm tại phái Vân Hà, sau này cũng chưa từng tiến vào bất cứ tông môn gì cũng không hiểu rõ các quy củ trong tông môn, hỏi: “Cái gọi là nội môn giao đấu, không phải tu vi tiên nghệ của đệ tử môn phái hiệu nghiệm sao?”
“Đích thực là như thế, nhưng chúng ta không phải đi tranh đoạt người đứng đầu mười hai viện sao, nội môn giao đấu không cần báo danh tranh đoạt người đứng đầu phải đi báo danh.”
“Như thế sao.” Cổ Thanh Phong đứng dậy duỗi cái lưng mệt mỏi nói: “Được, đi thôi.”
Nội môn thi đấu càng ngày càng gần, đệ tử tu luyện bên ngoài nhao nhao trở về đệ tử bế quan cũng đều nhao nhao xuất quan.
Hàng năm ngày này phái Vân Hà đều vô cùng náo nhiệt, các tin tức kinh bạo đều lần lượt được đưa ra.
Tu vi của người đứng đầu nào lại tăng cao, người đứng đầu nào tiên nghệ tinh tiến, xếp hạng của người đứng đầu mười hai viện sẽ thay đổi như thế nào vân vân.
Nhưng năm nay khiến người ta bàn luận nhiều nhất không phải là người đứng đầu mười hai viện mà là Âu Dương Dạ.
Bởi vì ngay mười ngày trước, Âu Dương Dạ trúc cơ đồng thời trúc cơ thành công.
Nếu như chỉ là trúc cơ thành công đương nhiên sẽ không gây nên tranh luận gì, thực ra Âu Dương Dạ trúc ra Thải Sắc căn cơ.
Âu Dương Dạ là thiên tài, đây là sự thật phái Vân Hà công nhận, tuổi còn nhỏ mười tám tuổi đã trúc cơ thành công, mà lại trúc vẫn ra Thải Sắc căn cơ, cái này tại phái Vân Hà thậm chí toàn bộ Thanh Dương địa giới có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nếu như chỉ là như thế, Âu Dương Dạ còn lâu mới được người khác gọi là thiên tài.
Nhận thức của tiểu nha đầu này cực kì cao, đệ tử khác đều chỉ tu một môn tiên nghệ, mà nàng thì sao tu bốn môn tiên nghệ, võ công, pháp thuật, kiếm pháp, trận pháp.
Mà trình độ mỗi một môn tiên nghệ cũng không thấp, sở trường nhất chính là trận pháp.
Có lẽ tu vi của Âu Dương Dạ không phải rất cao, nhưng thực lực lại rất mạnh dựa vào phối hợp bốn môn tiên nghệ thiên y vô phùng, lần trước lúc nội môn thi đấu, thế mà nàng xếp hạng ba mươi ba, cái này đã rất tốt phải biết một năm trước tu vi của nàng chẳng qua là tiên thiên lục trọng, mà tu vi của đệ tử xếp hạng ba mươi bốn lại là trúc cơ nhị trọng.
Nhưng mà, Âu Dương Dạ được gọi là thiên tài cũng không chỉ như thế nàng nhập môn ngắn ngủi hai năm, sở dĩ vang danh lớn như thế, cũng không chỉ dựa vào tư chất tốt linh căn cao, cũng không phải nhận thức mà là bởi vì nàng có được huyết mạch chi lực.
Huyết mạch.
Thể loại này chỉ có thể kỳ ngộ tạo ra không thể cầu, là lão tổ tông cho cầu cũng cầu không ra được tu cũng tu không ra.
Rốt cuộc Âu Dương Dạ có được huyết mạch gì, không ai biết nhưng huyết mạch chi lực của nàng mạnh bao nhiêu, một năm trước rất nhiều đệ tử đều tận mắt nhìn thấy.
Có người nói, dựa vào huyết mạch chi lực Âu Dương Dạ tranh người đứng đầu mười hai viện cũng không khó, chỉ là nàng cũng không làm như thế.
Nàng nói muốn dựa vào thực lực của mình đi tranh đoạt người đứng đầu.
Bây giờ Âu Dương Dạ lại trúc ra Thải Sắc căn cơ, cho dù không sử dụng huyết mạch chi lực dựa vào thải sắc căn cơ của nàng, cùng phối hợp bốn môn tiên nghệ thiên y vô phùng tuyệt đối có tư cách tranh đoạt người đứng đầu mười hai viện.
Sau khi tin tức kia truyền ra, các đệ tử đều đang nghị luận năm nay nàng có tham dự tranh đoạt người đứng đầu mười hai viện hay không.
Thứ mà người đứng đầu mười hai viện đem đến không chỉ là vinh dự, đồng thời cũng là thân phận địa vị, sau khi trở thành người đứng đầu, ở phái Vân Hà có được rất nhiều đặc quyền đồng thời môn phái cũng sẽ cho rất nhiều tài nguyên tu hành, quan trọng nhất là chỉ có trở thành người đứng đầu mười hai viện mới có tư cách tấn thăng thành Cửu điện thân truyền đệ tử, một khi trở thành Cửu điện thân truyền đệ tử, chờ đợi ngươi chính là vinh hoa phú quý, quyền thế và tài nguyên tu hành đếm mãi không hết.
Cái này không quan trọng, quan trọng là chỉ có Cửu điện thân truyền đệ tử mới có thể tranh đoạt chưởng trữ đệ tử.
Đây chính là chưởng môn của phái Vân Hà tương lai.
Ai không muốn?
Ai cũng muốn.
Nhưng đối với đại bộ phận đệ tử mà nói cũng chỉ có thể muốn mà thôi.
Muốn tranh đoạt người đứng đầu mười hai viện, nhất định phải có tư cách tranh đoạt đánh bại một người đứng đầu trong đó.
Sở dĩ mười hai người kia có thể trở thành người đứng đầu, thực lực tu vi chắc chắn là đỉnh cao trong đệ tử nội môn, muốn đánh bại bọn họ thật sự là quá khó khăn, trong đó dù là Hoàng Diệu người yếu nhất, tu vi cũng là trúc cơ lục trọng, trình độ võ công rất bất phàm.
Đương nhiên, người đứng đầu mười hai viện lợi hại thì lợi hại cũng không có nghĩa không người nào dám khiêu chiến.
Các đệ tử xếp hạng cao đều muốn thử may mắn.
Ba ngày sau chính là nội môn thi đấu, mà tranh đoạt người đứng đầu phải báo danh trước.
Ngày hôm nay chính là ngày báo danh đầu tiên.
Quả nhiên, sáng sớm đã có bốn năm vị đệ tử ghi danh, mấy người kia đều là những đệ từ xếp trên dưới hạng mười vào năm trước, mặc kệ là tu vi hay là trình độ võ công cũng không tệ.
Không ít đệ tử đều tụ tập bên ngoài đại điện, đều muốn xem xem năm nay có những đệ tử nào đến báo danh đoạt người đứng đầu mười hai viện.
Ngay lúc mọi người đang nghị luận, Âu Dương Dạ xuất hiện đi vào chung với nàng còn có sư phụ của nàng Phi tuyết chân nhân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...