Tôn Thượng

Có lẽ không nghĩ tới Mộ Tử Bạch lại đột nhiên nói ra câu này, lông mày Thanh Nịnh không khỏi nhếch lên một cái hỏi: “Ngươi có ý gì!”

“Không có ý gì, chẳng qua ta chỉ cảm thấy những mảnh vỡ tinh thạch này nên thuộc về mọi người mà thôi.”

Mộ Tử Bạch nhìn chằm chằm mảnh vỡ tinh thạch trên trận nhãn, mặc dù hắn cố gắng ngụy trang tham lam của mình biểu lộ nhìn cũng rất bình tĩnh, chỉ là sự lấp lánh trong mắt vẫn bán đứng điều đó.

Chí ít Thanh Nịnh cũng đã đoán được tâm tư của hắn thần sắc không vui nói: “Mộ Tử Bạch, hắn đã cứu chúng ta ngươi không thể làm như vậy!”

“Hắn chỉ giúp chúng ta một chuyện mà thôi, cứu mạng cũng chưa đến mức đó.” Mộ Tử Bạch khoan thai tự đắc nói: “Huống chi chúng ta cùng nhau tiến vào động phủ vốn nên giúp lẫn nhau, nếu như hắn gặp phải nguy hiể, ta cũng sẽ không chút do dự ra tay giúp đỡ, nhưng hỗ trợ là hỗ trợ quy củ là quy củ, không thể bởi vì ra tay giúp đỡ mà muốn độc chiếm tài nguyên điều này ta nghĩ ngươi hiểu rõ.”

“Ta thừa nhận quy củ quả thật là như vậy, thế nhưng lúc tiến vào hắn đơn độc hành động cũng không có đi chung với chúng ta.”

“Đây không phải lý do.” Giọng điệu Mộ Tử Bạch bắt đầu trở nên bất thiện nói: “Thanh Nịnh, ngươi đừng quên cái động phủ này do ta phát hiện trước ta cho phép hắn tiến đến đã là lợi ích rất lớn rồi!”

“Ngươi!”

Thanh Nịnh nhất thời nghẹn lời, không cách nào phản bác, mặc dù nàng đến từ Cửu Hoa đồng minh, thân phận cao quý nhưng cũng là bằng hữu nhiều năm của Mộ Tử Bạch, ít nhiều cũng hiểu rõ hắn biết hắn trông thấy những mảnh vỡ tinh thạch kia nhất định sẽ nổi lên tâm niệm tham lam.

Mộ Tử Bạch rất ôn hòa nói một câu: “Đạo hữu, những mảnh vỡ tinh thạch này thuộc về mọi người ta khuyên ngươi tốt nhất nên giao ra.”

Đối diện, Cổ Thanh Phong vẫn đứng bên cạnh trận nhãn như cũ không nhanh không chậm thận trọng nhặt những mảnh vỡ tinh thạch Tử Thiên Kim, động tác của hắn không hoảng không loạn thần sắc cũng lạnh nhạt, chỉ là tròng mắt có chút híp lại nhìn hai người tranh luận, khóe môi nhếch lên một ý cười khinh thường mà nghiền ngẫm.

“Ta vừa mới cứu ngươi, ngươi không mang ơn ta thì thôi đi hiện tại còn muốn đoạt mảnh vỡ tinh thạch của ông đây, ranh con ngươi cũng quá thật thà rồi đó?”

“Thật ngại quá, đây là quy củ, nếu đã là quy củ thì tất cả chúng ta đều phải tuân thủ, ai cũng không thể ngoại lệ.” Thấy Cổ Thanh Phong vẫn đang nhặt mảnh vỡ như cũ, Mộ Tử Bạch biểu lộ có chút tức giận trầm giọng nói: “Ta lặp lại lần nữa, những mảnh vỡ này thuộc về mọi người ta khuyên ngươi tốt nhất nên giao ra.”

“Nếu ta không giao thì sao?”


“Không giao?” Mộ Tử Bạch cười lạnh một tiếng quát: “Vậy đừng trách ta không khách sáo với ngươi!”

Nhìn bộ dáng ngạo nghễ của Mộ Tử Bạch, Cổ Thanh Phong cười cười, cười có chút khinh thường nói: “Tại thế giới này, vốn dĩ tranh đoạt vật vô chủ không gì đáng trách, chỉ cần ngươi có năng lực có bản lĩnh, có can đảm giết người đoạt bảo cũng không phải không thể, nhưng. Điều kiện tiên quyết là ngươi có bản lĩnh này mới được, ranh con, ngươi có bản lĩnh này sao? Đánh thắng được ta sao?”

“Sao?”

Nghe Cổ Thanh Phong nói thế này, Mộ Tử Bạch nhịn không được quan sát tỉ mỉ giống như từ trên mặt Cổ Thanh Phong nhìn ra chút gì đó, chỉ là rất nhanh hắn liền thất vọng, bởi vì không thể nhìn được gì trên mặt Cổ Thanh Phong, nhìn không ra là ra vẻ bình tĩnh hay là tự tin.

“Ngay cả ta là ai cũng không biết, ngay cả ta thực lực thế nào cũng không biết ngươi dám đoạt sao?” Cổ Thanh Phong nghiêng đầu, hỏi một câu: “Ngươi không nghĩ tới hậu quả sao? Đánh không lại ta thì sao? Có nghĩ tới đến lúc đó không những không cướp được mảnh vỡ, khả năng sẽ còn mất cái mạng nhỏ của ngươi, những thứ này ngươi cũng không nghĩ qua sao? Cẩn thận suy nghĩ một chút, suy nghĩ kỹ càng lại động thủ.”

“Ngươi hù dọa ta?”

Mộ Tử Bạch tức giận trừng mắt trầm giọng quát chói tai.

“Hù dọa ngươi? Ranh con ngươi suy nghĩ nhiều rồi.” Cổ Thanh Phong chậm ung dung nói: “Sở dĩ ông nói với ngươi những lời này chỉ vì ngươi là đệ tử phái Vân Hà, chỉ thế thôi.”

Cổ Thanh Phong có tình cảm đặc biệt với phái Vân Hà, dù sao phái Vân Hà cũng mang ký ức thuở thiếu thời của hắn, mặc dù những ký ức đó không tốt đẹp như vậy nhưng lại làm cho hắn đến nay cũng không thể quên.

Nếu có thể, hắn cũng thực sự không muốn trở thành kẻ địch của những tên ranh con phái Vân Hà này.

Đương nhiên, không muốn thì không muốn, không muốn cũng không có nghĩa là sẽ không làm.

Hắn chỉ mở miệng thuyết phục, về phần đối phương nghe hay không nghe vậy thì không nằm trong phạm vi suy nghĩ của hắn.

Người quen Cổ Thanh Phong đều biết, hắn là một người có nguyên tắc, mặc kệ là thuyết phục hay là cảnh cáo là nhắc nhở hay là nhường nhịn, hắn sẽ chỉ làm một lần nếu ngươi nghe thì không sao cả, không nghe hắn tuyệt đối sẽ không làm hai lần xưa nay không bao giờ.

Hiển nhiên, Mộ Tử Bạch không nghe lời khuyên của hắn quát lạnh nói: “Ta lặp lại lần nữa, những mảnh vỡ này thuộc về mọi người đây là lần cuối cùng!”


Thấy Cổ Thanh Phong không nhìn mình Mộ Tử Bạch hừ lạnh một tiếng quát: “Ta lại muốn xem xem ngươi có bản lĩnh gì dám ở trước mặt ta cuồng vọng!”

Vừa dứt lời, hắn một bước tiến lên trước, muốn cưỡng ép động thủ lúc này, Thanh Nịnh lách mình ngăn lại: “Mộ Tử Bạch! Ngươi không thể làm như thế.”

“Thanh Nịnh! Sao ngươi lại nói giúp người ngoài, ngươi đừng quên vẫn là ta dẫn ngươi tới đây!”

“Ta rất cảm tạ lúc ngươi phát hiện động phủ đã nghĩ đến ta, nhưng dù sao hắn cũng đã cứu chúng ta. Chúng ta không thể làm ra chuyện vong ân phụ nghĩa được!”

“Thanh Nịnh! Tránh ra!”

Thanh Nịnh lắc đầu, rất kiên định.

“Ngươi!”

Mộ Tử Bạch tức giận không thôi, Thanh Nịnh tu vi cao hơn hắn lại đến từ Cửu Hoa đồng minh, nếu không tránh ra hắn cũng không thể cưỡng ép động thủ.

Nhưng đúng lúc này, két một tiếng trong đại sảnh một cánh cửa bị đá mở ra, một nhóm bốn năm người đi đến, không phải người khác, chính là Lý Thiên Động của phái Vân Hà, Hoàng Diệu, còn có Hoắc Dũng của phái Phong Hỏa, Trương Hằng Sinh.

“Hoàng Diệu, ngươi sao rồi?”

Trông thấy sắc mặt Hoàng Diệu trắng bệch, che lấy lồng ngực khóe miệng còn chảy máu, dáng vẻ rất chật vật còn được Lý Thiên Động đỡ lấy, dù là Mộ Tử Bạch hay là Thanh Nịnh cũng cảm thấy giật mình.

“Các ngươi gặp được nguy hiểm?” Thanh Nịnh quan tâm hỏi.

“Là hắn! Là hắn động thủ đánh ta!” Hoàng Diệu vừa thấy Cổ Thanh Phong xúc động phẫn nộ rống giận: “Chính là hắn!”


Cái gì?

Thanh Nịnh rất bất ngờ hỏi: “Có phải có gì hiểu lầm hay không?”

“Không có hiểu lầm, Thanh Nịnh chân nhân chính là hắn ra tay.” Lý Thiên Động nói ra: “Vốn dĩ ta và sư đệ chờ ở bên ngoài, người này sau khi đến không nói hai lời lập tức động thủ đánh Hoàng Diệu sư đệ thành thế này.”

Thanh Nịnh quay người nhìn về phía Cổ Thanh Phong.

“Không sai.”

Có rất nhiều mảnh vỡ thủy tinh ở trong trận nhãn, mà lại mỗi một quả đều vô cùng không ổn định, lúc Cổ Thanh Phong nhặt lên rất cẩn thận, thấy Thanh Nịnh đặt câu hỏi hắn cũng không giấu diếm, rất bình tĩnh trả lời một câu: “Là ta đánh.”

“Ngươi...” Thanh Nịnh yên lặng.

“Thanh Nịnh, bây giờ ngươi biết hắn là ai rồi chứ gì!”

Lúc đầu Thanh Nịnh cản trở ở chỗ này, Mộ Tử Bạch còn không thể cưỡng ép động thủ, bây giờ có một lý do tốt như thế, Mộ Tử Bạch không còn bất cứ do dự nào vận chuyển linh lực muốn động thủ.

“Mộ Tử Bạch, ngươi không nên kích động!”

Bên này Thanh Nịnh ngăn Mộ Tử Bạch lại, nhưng bên kia lúc Hoàng Diệu nhìn thấy Cổ Thanh Phong đã mất đi lý trí, chịu đựng đau xót điên cuồng vận chuyển linh lực, tế xuất Bôn Lôi Chưởng ập tới.

Động thủ không chỉ có Hoàng Diệu, đồng thời còn có Lý Thiên Động.

Hắn không biết rốt cuộc Cổ Thanh Phong là ai, giờ phút này hắn cũng không quan tâm có sư huynh Mộ Tử Bạch ở chỗ này, hắn đã có sức mạnh theo hắn nghĩ, mặc kệ người trước mắt này là ai, hôm nay cũng phải khiến hắn trả giá đắt.

Nhưng bọn họ chỉ cho rằng là như vậy.

Đừng nói Mộ Tử Bạch ở chỗ này, dù cho tổ sư gia của phái Vân Hà ở chỗ này cũng không được.

Lúc Hoàng Diệu đánh Bôn Lôi Chưởng tới, Cổ Thanh Phong giơ một bàn tay lên chụp lấy đỉnh đầu hắn, phịch một tiếng Hoàng Diệu ngay cả hừ cũng không hừ được một tiếng máu đã phun ra, quỳ trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.


Cũng ngay lúc này, Lý Thiên Động đang đánh tới trông thấy Hoàng Diệu chưa ra tay đã bị đánh tê liệt, hù hắn hồn phi phách tán muốn quay người thoát đi nhưng đã trễ rồi, Cổ Thanh Phong một cước đạp tới, trực tiếp đá vào sau lưng hắn.

Oa!

Mũi miệng Lý Thiên Động phun máu, xương cốt đứt gãy bay tứ tung ra ngoài rơi trên mặt đất.

Một màn này phát sinh quá đột ngột, đột nhiên khiến tất cả mọi người ở đây cũng không dám tin vào hai mắt của mình.

“Sư đệ! Ngươi... Ngươi muốn chết sao!”

Xoạt!

Mộ Tử Bạch rất tức giận, vận chuyển linh lực trong cơ thể ánh sáng quanh người lấp lóe, tế xuất một thanh phi kiếm, quơ kiếm quyết đánh thằng qua đó.

Là người đứng đầu mười hai viện của phái Vân Hà, Mộ Tử Bạch có được tu vi Trúc Cơ cửu trọng, trúc này lại là Thải Sắc căn cơ, tu luyện sáu loại kiếm pháp uy lực phi phàm đến bảy chín hoàn mỹ chi cảnh.

“Không biết sống chết!”

Con mắt đang híp lại của Cổ Thanh Phong bỗng nhiên mở ra, giơ tay khiến phi kiếm trong tay Mộ Tử Bạch chấn động thành vô số mảnh vỡ, một cước đá tới trong nháy mắt miệng mũi Mộ Tử Bạch phun máu, bay tứ tung ra ngoài ngã trên vách tường của đại sảnh, hắn vừa mới đứng người lên Cổ Thanh Phong lách mình xuất hiện, bóp lấy cổ hắn nhấn trên vách tường.

Ầm!

Mộ Tử Bạch thét thống khổ quanh thân lập tức loé lên Thải Sắc quang hoa, trúc của hắn chính là Thải Sắc căn cơ, đây là thải linh thù hộ!

Nhưng khi hắn vừa mới tế xuất thải linh thủ hộ!

Cổ Thanh Phong giơ một bàn tay chụp lấy đỉnh đầu của hắn, một bàn tay như thế, khiến thải linh thủ hộ của hắn chấn động tán loạn biến mất.

Lại là hai bàn tay.

Quanh người Mộ Tử Bạch không còn quang hoa nào nữa, ngay cả quần áo cũng vỡ vụn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui