Tôn Thượng

“Ngươi dám đánh gãy cổ tay đường đệ ta, hôm nay ta sẽ khiến ngươi phải trả giá gấp mười lần!”

Lý Xán biết cơ thể Cổ Thanh Phong khác với người bình thường, không dám khinh địch bước nhanh đến, linh lực trong cơ thể tỏa ra, quanh người ánh sáng rực rỡ đánh ra một quyền, ầm ầm vang dội giống như một vụ nổ mạnh mẽ, thế như xẻ núi.

Chính là Khai Sơn Quyền. 

Người tinh thông võ công đều biết Khai Sơn Quyền hung mãnh vô cùng, ẩn chứa Khai Sơn uy thế, mà Lý Xán đánh ra một quyền này, chính là đánh ra cảnh giới Quán Thông năm chín, ẩn chứa đủ bốn mươi bảy đạo Khai sơn uy thế, lúc đánh ra một quyền Khai sơn uy thế liên tiếp đánh tới làm cho người ta nghẹt thở.

Một quyền như vậy, vô cùng hung mãnh.

Đệ tử ở đây không ai dám tiếp một quyền này. 

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.

Một chiêu Khai Sơn Quyền này của Lý Xán trong nháy mắt lao tới, đánh thẳng lồng ngực Cổ Thanh Phong, mọi người đều cho rằng dù cơ thể của Cổ Thanh Phong mạnh mẽ đến đâu cũng tuyệt đối không chịu được một quyền này của Lý Xán, dù là Nhân Đức trưởng lão hay Phi Tuyết chân nhân đều cho là như vậy.

Nhưng lúc Cổ Thanh Phong chậm rãi giơ cánh tay lên, dễ dàng chặn lại một quyền khiến người ta khiếp sợ. 

Hắn vậy mà có thể chặn được!

Hơn nữa cũng không vận dụng bất cứ linh lực nào.

Cũng không thi triển bất cứ tiên nghệ gì, chỉ dựa vào sức mạnh của cơ thể. 

Xung quanh đài trở nên ầm ĩ.

Trên đài cao, Nhân Đức trưởng lão khẽ kêu một tiếng Phi Tuyết chân nhân cũng không khỏi nhíu mày, còn Lý Tử Hoành lại là có chút lo lắng đứng dậy hô một tiếng “Xán nhi”.

Tất cả mọi người đều biết Cổ Thanh Phong trúc cơ thất bại dẫn đến kinh mạch dị biến, cơ thể khác hẳn với người bình thường, chỉ là không nghĩ tới sẽ mạnh mẽ như vậy ngay cả Lý Xán dùng toàn lực đánh ra một chiêu võ công ẩn chứa đủ bốn mươi bảy đạo Khai sơn uy thế cũng không làm gì được hắn. 


Lý Xán không phục, đánh ra lần nữa.

Lần này thi triển Hỏa Diễm Chưởng, một chiêu Hỏa Diễm Chưởng, giống như đánh ra cảnh giới Quán Thông năm chín, ẩn chứa bốn mươi lăm đạo Hỏa Diễm chi lực.

Nhưng mà không có tác dụng. 

Lúc Lý Xán đánh tới, lại một lần nữa bị Cổ Thanh Phong dễ dàng chặn lại.

Cổ Thanh Phong yên lặng đứng ở nơi đó, vẻ mặt hờ hững nhìn Lý Xán thẹn quá hóa giận nhàn nhạt nói ra: “Ta đã nhường ngươi hai chiêu, nếu ngươi biết điều bây giờ dừng tay lại, chuyện này dừng ở đây nếu ngươi tiếp tục ta sẽ cho ngươi nếm thử nỗi đau thể xác.”

“Ta không tin cơ thể của ngươi thật sự mạnh mẽ như vậy!” 

Lý Xán nổi giận gầm lên một tiếng, quanh thân ánh sáng điên cuồng lấp lánh, linh lực Trúc Cơ tứ trọng đều xoay chuyển chỉ thấy hắn thả người nhảy lên, bay lên đến giữa không trung hóa thành một đạo Tật Phong lao thẳng tới chỗ Cổ Thanh Phong.

Đây là Tật Phong Thoái.

Mà một chiêu Tật Phong Thoái mà Lý Xán thi triển nhanh như điện giật biến ảo khó lường, đánh ra cảnh giới Đỉnh Phong sáu chín ẩn chứa đủ năm mươi tư đạo Tật Phong chi lực. 

Cảnh giới Quán Thông năm chín và cảnh giới Đỉnh Phong sáu chín, cũng không chỉ là lượng tăng mà chất cũng biến đổi, mỗi một đạo Tật Phong chi lực, đều là một đạo Huyền Diệu chi lực, năm mươi tư đạo Tật Phong chi lực, không phải năm mươi tư đạo lực lượng, mà là năm mươi tư Trọng Huyền Diệu.

Đây là chiêu thức võ công của Lý Xán.

Cuộc thi lần trước, hắn dựa vào Tật Phong Thoái cảnh giới Đỉnh Phong sáu chín đánh hai vị đệ tử Trúc Cơ ngũ trọng không thể đánh trả, lần này toàn lực thi triển ra không biết Cổ Thanh Phong sẽ đánh chặn như thế nào? 

Đánh chặn như thế nào?

Lần này Cổ Thanh Phong không cản lại, lúc Lý Xán từ trên không lao tớ, hắn đột nhiên giương một tay lên nắm lấy cổ chân Lý Xán cứng rắn lôi xuống, “bịch” một tiếng, ném mạnh xuống đất, Lý Xán đau đớn kêu rên một tiếng.


Vẫn chưa xong. 

Cổ Thanh Phong giơ chân lên, trực tiếp đá vào lồng ngực Lý Xán một cước đó khiến toàn thân Lý Xán chấn động, miệng mũi phun máu trực tiếp bay ra ngoài rơi trên mặt đất, túm lấy lồng ngực đau đớn vật vã.

Xong chưa?

Vẫn chưa xong. 

Cổ Thanh Phong giơ tay bắn ra, giữa ngón tay ánh sáng lấp lóe thoáng chốc, một đạo Hỏa Diễm lôi điện xuất hiện ở giữa bầu trời chính là Viêm Lôi Thuật.

Đây là một đạo Viêm Lôi dài chín mét, sự xuất hiện của nó khiến mọi người run sợ.

Bên trong điện quang bắn ra bốn phía, nổ vang đùng đoàng từng đạo Viêm Lôi chi lực ngưng tụ mà ra, trọn vẹn chín chín tám mươi mốt đạo Viêm Lôi chi lực! 

Lý Xán vừa mới đứng dậy, Viêm Lôi đánh xuống trong nháy mắt, Lý Xán áo quần rách nát, đầu tóc dựng đứng da tróc thịt bong toàn thân bốc khói dày đặc, giống như bị thiêu rụi không kêu rên một tiếng nào đã ngã lăn xuống đất.

“Xán nhi!”

Thấy cảnh này, Lý Tử Hoành nhanh chóng lao xuống đài. 

Mà trên đài, Phi Tuyết chân nhân vốn luôn cao ngạo cũng không thể giữ bình tĩnh nữa đứng bật dậy vẻ mặt kinh hãi, Nhân Đức trưởng lão bên cạnh cũng không thể ngồi yên ngẩn người, ánh mắt đầy vẻ không thể tin nổi nhìn chằm chằm Cổ Thanh Phong, trong miệng lẩm bẩm: “Hắn vậy mà... vậy mà tu luyện Viêm Lôi Thuật đến cảnh giới Đại Viên Mãn, đánh ra chín chín tám mươi mốt đạo Viêm Lôi chi lực...”

Cũng không phải là Nhân Đức trưởng lão kém hiểu biết, thực ra một màn này quá đột ngột, đột nhiên đến mức lão không thể không khiếp sợ không thể không thốt lên bất ngờ.

Làm trưởng lão của phái Vân Hà, lão tu luyện mấy trăm năm, biết rất rõ việc tu luyện một loại tiên nghệ đến cảnh giới Đại Viên Mãn là việc không hề dễ dàng, toàn bộ phái Vân Hà dù là nội môn hay là ngoại môn, cộng thêm thủ lĩnh của thập nhị viện và cửu điện, đến nay chưa có một đệ tử nào tu luyện Viêm Lôi Thuật đến Đại Viên Mãn. 


Bởi vì cái này không chỉ cần có thiên phú và ngộ tính rất cao, đồng thời cũng cần không ngừng luyện tập quanh năm suốt tháng không ngừng lĩnh hội, chỉ có tìm hiểu thấu đáo hoàn toàn Viêm Lôi huyền diệu, mà cái này cần một quá trình vô cùng lâu dài đừng nói đệ tử phái Vân Hà, ngay cả những Đại chấp sự, thậm chí trưởng lão nội ngoại môn đến nay đều không thể tu luyện Viêm Lôi Thuật đến Đại Viên Mãn.

Nhân Đức trưởng lão đã tu luyện Viêm Lôi Thuật đến Đại Viên Mãn từ lâu nhưng lão phải mất sáu mươi năm.

Lúc này tận mắt nhìn thấy một đệ tử trẻ tuổi trong nháy mắt đánh ra một đạo Viêm Lôi Thuật cảnh giới Đại Viên Mãn chín chín, chuyện này khiến Nhân Đức trưởng lão vô cùng khiếp sợ. 

Người khiếp sợ không chỉ có Nhân Đức trưởng lão, mà còn có Phi Tuyết chân nhân nói thật lòng Viêm Lôi Thuật này, bà ta cũng từng tu luyện, nhưng chỉ tu luyện đến Tiểu Viên Mãn, mà bà ta phải mất hai mươi năm, về sau thực sự không thể lĩnh hội Đại Viên Mãn cho nên liền từ bỏ, dù thế nào bà ta cũng không ngờ được Cổ Thanh Phong có thể tu luyện Viêm Lôi Thuật đến cảnh giới Đại Viên Mãn.

Nếu nói kinh hãi, thì không ai có thể bằng Phí Khuê.

Hắn là tâm phúc của lão già Hỏa Đức, cũng biết kế hoạch của lão gia tử. 

Lão gia tử nếu đã tôn sùng Cổ Thanh Phong, Phí Khuê biết Cổ Thanh Phong tất nhiên không hề tầm thường.

Chỉ là biết thì biết, lúc trước trông thấy Cổ Thanh Phong đánh ra sáu chín Viêm Lôi chi lực đã làm cho hắn rất bất ngờ lúc này tận mắt nhìn thấy Cổ Thanh Phong đánh ra Viêm Lôi Thuật cảnh giới Đại Viên Mãn, chuyện này khiến hắn quả thật không dám tin vào mắt mình.

Mà ở đây cũng chỉ có hắn mới biết được, mấy ngày trước đó mình mới đưa công pháp bí tịch của Viêm Lôi Thuật cho Cổ Thanh Phong. 

Điều này nghĩa là gì?

Đồng nghĩa với chỉ vỏn vẹn vài ngày công tử đã tu luyện Viêm Lôi Thuật đến Đại Viên Mãn!

Trời ạ! 

Phí Khuê cảm thấy trái tim mình sắp nhảy ra ngoài, hắn cũng đang tu luyện Viêm Lôi Thuật đã tu luyện ba mươi tư năm, đến nay cũng chỉ có thể đánh cảnh giới Hoàn Mỹ bảy chín mà thôi, Tiểu Viên Mãn tám chín, hắn không lĩnh hội được đến nay cũng không chứ đừng nói Đại Viên Mãn chín chín.

Dưới đài, nhìn Lý Xán bong da tróc thịt toàn thân bốc khói mặt Lý Tử Hoành tái mét cả người không kìm chế nổi cơn run rẩy.

“Được! Tiểu! Tử! Độc! Ác!” 

Lý Tử Hoành thốt ra từng chữ, hắn vô cùng tức giận.

“Lý trưởng lão, nếu đã là Lôi đài chiến bị thương là điều không thể tránh khỏi.” Phí Khuê đứng ra, ngữ khí bình thản nói: “Huống chi Lôi đài chiến là Lý Xán khởi xướng trước, mà sau hai chiêu Cổ Thanh Phong còn cố ý cảnh cáo rồi, Lý Xán lại không nghe... chuyện này chỉ có thể nói hắn gieo gió gặt bão.”


“Ngươi!” 

Lý Tử Hoành không kìm chế nổi cơn giận hô hấp nặng nề.

Đúng vậy, giống như Phí Khuê đã nói. Lôi đài chiến là Lý Xán đề nghị, Cổ Thanh Phong đã cảnh cáo Lý Xán lại không nghe bây giờ bị đánh gần chết, lại trách ai chỉ có thể trách hắn gieo gió gặt bão.

Lúc này, Cổ Thanh Phong vẫn đứng yên lặng ở đó, vẻ mặt không vui không buồn không kiêu ngạo cũng không nóng nảy, thậm chí không thể nhìn ra một chút biểu cảm nào trên mặt hắn, duy chỉ có vẻ bình thản giống như mọi chuyện ở đây không liên quan đến hắn, hắn không quan tâm cũng sẽ không để ý. 

“Nói cho người Lý Gia các ngươi, về sau chớ có đến tìm ta gây phiền phức, đương nhiên nếu các ngươi khăng khăng muốn tới vậy thì cân nhắc cho kĩ hậu quả, ta đã nói ta không phải Bồ Tát không có lòng từ bi gì hết, ta cũng không phải Phật không biết khoan dung độ lượng là cái gì.”

Cổ Thanh Phong vừa nhàn nhạt nói, vừa cài lại nút cổ áo nói: “Ngươi kính trọng ta ta liền kính trọng ngươi, ngươi bất kính ta ta cũng bất kính ngươi, nếu ngươi động vào ta ta cũng sẽ không đứng ở đó để các ngươi bắt nạt, đại gia ta đã lớn như vậy rồi, không có thói quen bị bắt nạt cũng không có thói quen ăn đánh, ai động vào ta ta liền tính sổ, ai đánh ta ta cũng sẽ đánh lại.”

Dứt lời, Cổ Thanh Phong quay người liền rời đi. 

Phí Khuê cũng rời đi, có điều chợt nhớ tới cái gì, nhìn Phi Tuyết chân nhân trên đài Phí Khuê cười hì hì, nói: “Phi Tuyết chân nhân, ha ha... ta nhớ lúc trước ngài nói đánh ra Viêm Lôi Thuật cảnh giới Đỉnh Phong sáu chín, không có gì tài giỏi cả môn phái có rất nhiều để tử cũng có thể, chỉ là bọn họ biết khiêm tốn mà thôi, đúng không?”

“Ha ha! Không biết môn phái chúng ta có đệ tử nào đánh ra Viêm Lôi Thuật cảnh giới Đại Viên Mãn không nhỉ? Nếu ta nhớ không nhầm, đến bây giờ cũng không có? Hình như đến ngài cũng chưa tu luyện Viêm Lôi Thuật đến Đại Viên Mãn nhỉ?”

“Hình như ngài còn nói Cổ Thanh Phong cố ý khoe khoang Viêm Lôi Thuật cảnh giới Đỉnh Phong sáu chín...” 

“Ha ha! Người ta không hề khoe khoang nếu muốn khoe, lúc khảo hạch đã đánh ra Viêm Lôi Thuật cảnh giới Đại Viên Mãn từ lâu.”

“Khiêm tốn? Ngạo mạn?”

“Ai khiêm tốn? Ai ngạo mạn?” 

“Ha ha, còn nữa chớ nói Cổ Thanh Phong không xứng với đồ nhi của ngài, đến lúc đấy ai không xứng với ai còn khó nói lắm.”

Phi Tuyết chân nhân biến sắc quát lên: “Ngươi nói cái gì!”

Phí Khuê không để ý bà ta, cười hì hì đi khỏi đó. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui