Chủ khảo nội môn khảo hạch gồm bốn hạng.
Thứ nhất, tu vi.
Thứ hai, ngộ tính.
Thứ ba, tiên nghệ.
Thứ tư, long môn.
Người Phí Khuê không cao, chỉ trên dưới một mét rưỡi, tai to mặt lớn nhìn như con heo rất buồn cười, nhất là cái bộ dạng cười tít mắt thật là… đủ đáng khính.
“Vốn dĩ đệ tử phải có tu vi đạt đến cảnh giới Tiên Thiên ngũ trọng mới có tư các tham gia nội môn khảo hạch, công tử gia mặc dù là thân thể dị biến của trúc cơ thất bại, nhưng mà môn phái cũng không có quy định nào là thân thể dị biến không thể tham gia nội môn khảo hạch, người phụ trách khảo hạch là Nhân Đức trưởng lão, lão nhân gia ông là một lão tiền bối rất chính trực công bằng, những người nhỏ tuổi rất có tin tưởng vào lời nói của ông.
“Ta nhớ trước đây người đảm nhiệm chức chủ khảo vẫn là Mộc Đức trưởng lão, từ lúc nào đã biến thành Nhân Đức Trưởng lão rồi?”
Cổ Thanh Phong suy nghĩ mội chút, cũng không có ấn tượng gì với cái tên này, nhưng mà nếu là Nhân Đức nghĩ đến chắc cũng là cùng đời đệ tử với Hỏa Đức, Mộc Đức.
“Ha ha, chuyện này nói ra cũng mới chỉ có vài năm mà rất thú vị.”
Phí Khuê giống như nhớ ra cái gì đó rất buồn cười, cười ha ha không ngừng: “Hẳn là công tử gia đã nghe nói đến Xích Tiêu Quân Vương trước đây đã từng làm tạp dịch ở Vân Hà phải chứ? Năm đó Quân Vương lão nhân gia ông ấy thông qua khảo hạch, lại bị Đức Mộc trưởng lão cho rằng linh căn không đủ đã cự tuyệt ở ngoại môn, về sau Quân Vương sau một trận chiến mà thành danh, uy chấn thiên hạ còn Mộc Đức trưởng lão thì trở thành trò cười, được người đời gọi là bị mù cho nên… từ đó về sau, Mộc Đức trưởng lão không còn mặt mũi nào đảm nhiệm việc khảo hạch nữa.”
“Thật sao, không nghĩ đến còn có chuyện này.”
Cổ Thanh Phong lắc đầu, cười một chút ngược lại cũng thấy hay, chỉ là nghĩ đi nghĩ lại cũng không nhớ nổi rút cục Nhân Đức là ai, hỏi: “Nhân Đức trưởng lão kia như thế nào?”
“Nhân Đức trưởng lão là sư huynh của Hỏa Đức trưởng lão, cũng là trưởng lão nghị sự phái Vân Hà, càng là tiền bối đức cao trọng vọng cả vùng đất Thanh Phong ai ai cũng biết, lão nhân gia người là người chính trực làm việc công bằng, công chính lại là người chí công vô tư, rất có uy vọng ở phái Vân Hà, có thể nói là một lời nói ra mọi người đều ủng hộ có lão nhân gia ông ở đây, mấy năm nay Kim Đức và Thủy Đức mới không dám càn rỡ.
Cổ Thanh Phong nghe Hỏa Đức nói hình như bây giờ phái Vân Hà chia thành ba thế lực, một bên là Kim Đức, một bên là Thủy Đức, còn một bên trung lập nghĩ đến người duy trì phe trung lập trong lời Hỏa Đắc chắc hẳn là Nhân Đức rồi.
“Trước đây trong phái Vân Hà chỉ cần là đệ tử do Kim Đức và Thủy Đức sắp xếp đều có thể dễ dàng tiến vào nội môn, nhưng từ sau khi Nhân Đức trưởng lão tiếp quản vị trí khảo hạch chuyện này không xảy ra, lão nhân gia ông là người một lòng suy nghĩ cho phải Vân Hà, có nhiều chuyện đều rất chặt chẽ nhất là chuyện đệ tử nội môn, cho dù là đệ tử nghị sự trưởng lão tự tuyển chọn chỉ cần không đạt được yêu cầu ông cho phép thì cũng không được.”
Nghe đến đấy, Cổ Thanh Phong gần như đã rõ ràng, chẳng trách Hỏa Đức lão đầu kia không nên tự mình tiếp nhận luật lệ làm việc này, hóa ra còn có người thiết diện vô tư như Nhân Đức đã tiếp tục xử lí.
“Lúc khảo hạch là thi tiên nghệ toàn quốc tiểu nhân biết âm luật tạo nghệ cao minh, nhưng mà dù sao âm luật cũng ít gặp quá, để phòng trừ ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, lão gia tử để tiêu nhân mang đến mấy bộ công pháp giúp người.”
Vừa nói, Phí Khuê vừa móc ra mấy quyển bí tịch từ trong túi đưa ra, nói: “Một bộ nội công, một bộ võ thuật, một bộ tiên pháp… đây đều là công pháp phái Vân Hà chúng ta, khi khảo hạch chắc chắn sẽ thi đến lão gia tử nói để lúc ngươi rảnh rỗi tu luyện một chút?”
Làm tâm phúc của Hòa Đức lão gia tử, đương nhiên Phí Khuê biết kế hoạch của lão gia tử, cũng biết mục đích của lão gia tử để vị công tử này tham gia khảo hạch là gì?
Hắn biết.
Biết tất cả mọi chuyện.
Nhưng mà chuyện duy nhất hắn không biết là thân phận của vị công tử này.
Nghĩ không ra càng không rõ vì sao lão gia tử muốn tìm một người như vậy đi tranh đoạt chức vị chưởng trữ.
Đúng vậy.
Hắn không nghĩ ra, đặc biệt là vị công tử này còn là trúc cơ dị biến.
Điều càng làm cho hắn không nghĩ ra là, lúc khảo hạch nội môn những bộ công pháp chắc chắn sẽ thi là tiên nghệ, lão gia tử để mình đưa cho công tử mấy bộ công pháp, chứng minh rằng vị công tử này trước đây chưa từng luyện qua, nói cách khác để cậu ấy tu luyện từ hôm nay? Có phải đã quá muộn không?
Phải biết rằng thời gian đến lần khảo hách tiếp chỉ còn khoảng vài ngày.
Thời gian mấy ngày thì làm được gì?
Chẳng lẽ lão gia tử trông cậy vào thời gian mấy ngày để vị công tử ấy luyện hết mấy bộ công pháp này.
Chuyện này có thể sao?
Coi như luyện cũng không thể luyện thành!
Lúc khảo hạch, ít nhất phải luyện bộ công pháp đến tiểu thành mới được.
Để tu luyện đến tiểu thành, không có mấy năm công pháp thì không làm được hay sao? Coi như ngộ tính có cao, thì cũng mất mấy tháng nhìn đến lịch sử mấy nghìn năm phái Vân Hà, có thể luyện đến tiểu thành, thời gian ngắn nhất cũng phải mất sáu tháng.
Mà bây giờ khoảng cách đến lần khảo hạch nội môn kế tiếp chỉ còn vài ngày.
Điều này…
Sao lão gia tử lại để mình mang những công pháp này cho công tử này.
Không biết nữa.
Phí Khuê suy nghĩ rất lâu cũng chẳng nghĩ ra, nhưng có thể khẳng định một điều, lão gia tử đã làm như vậy là có lí riêng của ông.
Hắn ta đã từng hỏi thăm đến thân phận của vị công tử này, lão gia tử chỉ nói với hắn hai chữ: “Tổ tông.”
Còn về vì sao lại là tổ tông.
Phí Khuê cũng không biết.
Cổ Thanh Phong tiếp nhận mấy bộ công pháp không để ý nhìn qua một chút sau đó ném vào túi đựng đồ, nói: “Bao giờ thì khảo hạch?”
“Mỗi tháng sẽ khảo hạch một lần, khoảng thời gian từ giờ đến lần khảo hạch tiếp theo là 5 ngày nữa.”
“Được, biết rồi ngươi về đi sau năm ngày nữa ta sẽ đi tham gia đúng giờ.”
Đã quyết định muốn giúp Hỏa Đức, đương nhiên Cổ Thanh Phong sẽ dùng hết sức ứng phó, nhân dịp năm ngày này hắn cũng chăm chỉ tu luyện một chút.
Thời gian năm ngày qua nhanh như chớp mắt.
Đầu tháng mỗi tháng là ngày phái Vân Hà náo nhiệt nhất.
Bởi vì mọi người biết đầu tháng mỗi tháng là thời gian khảo hạch nội môn.
Nếu vượt qua khảo hạch thì giống như như cá chép vượt vũ môn, từ đây sẽ để thành nội môn đệ từ phái Vân Hà, đây là một sự vinh quang mặc dù có rất nhiều đệ từ ngoại môn không muốn nhưng bọn họ không thể không chấp nhận một sự thật, chỉ có đệ tử nội môn mới là để tử chính thức của phái Vân Hà, còn về ngoại môn để từ chỉ có thể coi là đệ tử trên danh nghĩa không hơn không kém.
Khi đã trở thành nội môn đệ tử, mỗi tháng chẳng những không cần nộp học phí, ngược lại còn có thể có được đãi ngộ của nội môn đệ tử, mỗi tháng đểu có đan dược tài nguyên tu hành là linh thạch thích hợp quan trọng nhất là, chỉ có thể trở thành đệ tử nội môn mới có thế bái sư.
Bái sư với con đường tu hành thật sự rất quan trọng, ai cũng muốn có được sư phụ hướng dẫn chỉ bảo.
Mặc dù ngoại môn cũng có sư phụ chỉ dạy, nhưng đó là sư phụ “công cộng”, biết rằng ngoại môn có hơn một vạn đệ tử, cho dù gặp những vấn đề khó trong tu luyện, chẳng những phải xếp hàng, còn phải tặng thêm tiền mừng rồi còn phải xem tâm trạng của người ta.
Đệ tử ngoại môn rất khổ sở.
Ai cũng muốn trở thành đệ tử nội môn.
Nhưng yêu cầu làm thế nào để trở thành để tử nội môn lại rất cao.
Mỗi tháng đều có rất nhiều đệ tử đăng kí, có thể vượt qua lại chỉ lèo tèo vài người, có khi đến hơn một trăm đệ tử cũng chẳng có ai qua được trong một năm nay, mười hai lần khảo sát, có thể có được mười đệ tử tấn thăng vậy là tốt rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...