Bây giờ tuy Tà Sát còn không bị Đông lão bắt, nhưng cánh tay phải của hắn đã mất, bị thương nặng, thực lực giảm mạnh, bị bắt vẻn vẹn là vấn đề thời gian.
Ngoại trừ Tà Sát, Chu Triển Luân ở dưới Dược lão tiến công, cũng vô cùng chật vật, tóc tai rối bời, trên người vết thương đầy rẫy.
Nếu như không phải hắn có Khôi Địa Thú giúp đỡ, e là tốc độ bị thua so với Tà Sát còn nhanh hơn.
Còn Lãnh Vô Tẫn bị đám người Thiên Luân vây quanh, càng không cần phải nói.
Thực lực đám người Thiên Luân, bất luận cái nào cũng không kém Tần Phong, mà mấy cái xếp hạng top ba, thậm chí còn vượt qua.
Lãnh Vô Tẫn duy nhất có thể dựa vào, vẻn vẹn là Huyền Nguyên hồn hậu, có thể kiên trì lâu mà thôi, sau một quãng thời gian, cũng tất nhiên bị thua.
Lam Quang học viện vì lần săn giết này, tiến hành chuẩn bị tỉ mỉ, kết quả, là không cần nói cũng biết.
- Xem ra mấy người Huyền Cơ Tông này, nguy hiểm a.
- Lần này Lam Quang học viện phái nhiều cường giả như vậy, hiển nhiên đã sớm chuẩn bị.
- Thật không nghĩ tới, đám người Đoạn Thiên Lang lại vẫn ở Thánh Phỉ Thành chúng ta, nếu như ta nhớ không lầm, đám người Đoạn Thiên Lang kia, từ lần trước đi vào Lam Quang học viện gây sự, liền không hề xuất hiện, lẽ nào nửa năm qua, bọn họ vẫn ẩn núp ở Thánh Phỉ Thành chúng ta?
- Chuyện này, chẳng lẽ Chu Kinh Nghĩa thành chủ không biết?
Trong Thánh Phỉ Thành, vô số dân chúng đều nghị luận sôi nổi, lẫn nhau giao lưu không ngớt.
- Đáng chết.
Thánh Phỉ Thành thành chủ Chu Kinh Nghĩa, giờ khắc này cũng nhìn chằm chằm chiến đấu giữa bầu trời, trong lòng lo lắng không ngớt.
Nhưng hắn không có biện pháp gì, Võ Vương tầng một như hắn, ở trong Thánh Phỉ Thành có thể xưng tụng là cường giả số một, thế nhưng ở trong chiến đấu trước mắt, chỉ có thể coi là một nhân vật không đáng chú ý.
Trên bầu trời Thánh Phỉ Thành, Lam Quang học viện cùng Huyền Cơ Tông chiến đấu, đã tiến vào giai đoạn nước sôi lửa bỏng.
Ầm ầm!
Song phương lẫn nhau chiến đấu, kinh thiên động địa, toàn bộ bầu trời của Thánh Phỉ Thành, đều là Huyền Nguyên khuấy động, tình cờ có Huyền Nguyên kích rơi xuống, đánh kiến trúc cùng đường phố trong Thánh Phỉ Thành thành phế tích.
- Đoạn phó tông chủ, lại tiếp tục như thế, chúng ta đều nguy hiểm a.
Đám người Chu Triển Luân một bên chiến đấu, một bên lo lắng nói.
Theo chiến đấu kéo dài, bọn họ đã bắt đầu không kiên trì được.
Đoạn Thiên Lang liếc nhìn mọi người trong chiến đấu, trong lòng cũng biết tình huống không ổn, hắn tâm hung ác, trong con ngươi lướt qua một tia lệ mang, đột nhiên thôi thúc đại ấn.
Ong ong ong...
Đại ấn màu vàng đột nhiên hào quang chói lọi, một luồng khí tức doạ người, từ bên trong lan tràn ra, đánh vào chủy thủ trong tay Cửu Trần, đại ấn màu vàng trước vẫn không cách nào công phá phòng ngự của Cửu Trần, thời khắc này uy lực đột nhiên tăng vọt, tầng tầng đánh bay Cửu Trần ra ngoài.
- Thực lực của người này, làm sao đột nhiên tăng lên nhiều như vậy?
Cửu Trần kinh hãi, cật lực ổn định thân hình.
- Phá cho ta!
Một đòn trúng đích, Đoạn Thiên Lang liền thôi thúc đại ấn màu vàng, ầm ầm nện ở trên kim cương huyền bảo do Đông lão khống chế.
Oanh ầm!
Kim cương huyền bảo của Đông lão, vẻn vẹn là huyền bảo thất phẩm, làm sao ngăn cản được Hoàng Binh cấp tám của Đoạn Thiên Lang oanh kích, trong khoảnh khắc chia năm xẻ bảy, mà Tà Sát bị vây nhốt bên trong, cũng nhân cơ hội này vọt ra.
Vù!
Khí tức Hoàng Binh bao phủ, mấy người Dược lão cũng khí huyết khuấy động, dồn dập lùi về sau.
Chu Triển Luân, Lãnh Vô Tẫn đều thu được cơ hội thở lấy hơi, vội vàng bỏ chạy.
Vù!
Sau đó, đại ấn màu vàng mông lung, lại oanh kích về phía Diệp Huyền, từng tia hỗn độn khí mông lung, bao phủ lại Cuồng Chiến, bảo vệ hắn ở trong đó, đồng thời đại ấn không giống trước kia chỉ đẩy lùi đám người Dược lão, vẻn vẹn là khí tức biểu lộ, mà đột nhiên ánh sáng bộc phát, bay thẳng đến Diệp Huyền, trấn áp xuống, khí thế khủng bố, triệt để bao vây Diệp Huyền lại.
- Không được, Huyền Diệp, mau lui lại.
Đám người Đông lão nhất thời kinh nộ rống to.
Bọn họ đã nhìn ra, trước Đoạn Thiên Lang động thủ với bọn họ, chỉ là vì cứu Đám người Chu Triển Luân, còn đối với Diệp Huyền, không chỉ là vì cứu Cuồng Chiến, càng là quyết đánh giết Diệp Huyền.
Ở dưới Hoàng Binh cấp tám của Đoạn Thiên Lang oanh kích, Diệp Huyền chỉ là Võ Tôn, coi như lại nghịch thiên, cũng chắc chắn phải chết.
- Chết đi!
Ánh mắt của Đoạn Thiên Lang hung ác, Diệp Huyền tiếng tăm quá lớn, một đường trưởng thành, hắn cũng xem rõ rõ ràng ràng.
Nửa năm trước thời điểm ở Lam Quang học viện, thực lực của Diệp Huyền còn chỉ tiếp cận Võ Vương, nhưng hôm nay mới nửa năm trôi qua, tu vi của người này liền đột phá ròng rã một cấp, đồng thời kích thương Cuồng Chiến, Đoạn Thiên Lang không dám tưởng tượng, nếu tiếp tục để Diệp Huyền trưởng thành, sẽ là một cường giả cỡ nào.
Vì lẽ đó, trong nhiều người như vậy, Diệp Huyền nhất định phải chết.
Dưới con mắt mọi người, Thổ Hoàng Ấn điên cuồng xoay tròn, trấn áp xuống, khí tức kinh khủng kia, ngay cả hư không cũng phảng phất như bị đông cứng, che đậy tất cả.
Dưới Đại ấn, Huyền lực trong cơ thể Diệp Huyền đọng lại, ngay cả điều động cũng không thể điều động, cái đại ấn kia chưa hạ xuống, khí tức kinh khủng liền làm hắn nghẹt thở.
- Trấn Nguyên Thạch, phá cho ta!
Thời khắc mấu chốt, Diệp Huyền không có né tránh, bởi vì hắn biết lấy tu vi của mình bây giờ, bị Hoàng Binh cấp tám khóa chặt, căn bản né tránh không được, hắn điên cuồng vận chuyển Huyền Nguyên trong cơ thể, thôi thúc Trấn Nguyên Thạch đến mức tận cùng, mạnh mẽ ngăn ở trước người mình.
- Ầm!
Một đen, một màu vàng đất, hai bảo vật giống như núi nhỏ ầm ầm va chạm, phát sinh nổ vang như hồng chung đại lữ, trên Trấn Nguyên Thạch bùng nổ ra hào quang óng ánh, bị mạnh mẽ đánh bay ra ngoài, đập xuống trong một đống kiến trúc.
Cái kiến trúc kia cao tới mấy chục trượng, trong khoảnh khắc bị đập thành phế tích, hóa thành bột mịn, toàn bộ Thánh Phỉ Thành kịch liệt chấn động, phảng phất như địa chấn, chấn động đến vô số võ giả ở phía xa quan sát, ngực khó chịu, dồn dập té ngã.
Vô hình sóng trùng kích, lấy hai người làm trung tâm bao phủ ra.
Ầm ầm ầm!
Trong thành trì, mấy chục kiến trúc cao lớn liên tiếp sụp đổ.
Dưới Trấn Nguyên Thạch, Diệp Huyền tầng tầng bay ra ngoài, áo giáp nham thạch bên ngoài thân ầm ầm nát tan, máu tươi phun mạnh, ngã vào trong phế tích phía dưới.
- Huyền Diệp!
Đám người Đông lão lo lắng hét lớn, ánh mắt căng thẳng.
Vèo vèo vèo!
Mà năm người Đoạn Thiên Lang, thì cấp tốc tụ tập cùng nhau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...