- Ha ha, Diệp thiếu, đến nếm thử tuyết nhị trà của Viên gia chúng ta, xuất từ từ An Thạch sơn mạch của Mộng Cảnh bình nguyên chúng ta, trà này từ khi sinh trưởng tới khi thành thục tổng cộng cần thời gian trăm năm, vô cùng trân quý.
Trong phòng khách Viên gia, một bình tuyết nhị trà cực phẩm được mang lên, hương khí thấm vào ruột gan bao phủ phòng khách.
Diệp Huyền cười nói:
- Viên gia chủ, ngươi quá khách khí.
- Nào có, chỉ sợ Diệp thiếu ngươi không biết, những ngày qua Viên gia bởi vì bán đan dược của Huyền Đan các nên lợi nhuận tăng nhiều, thậm chí sản nghiệp bản thân cũng phát triển rất tốt, tất cả là do Diệp thiếu mang tới cho chúng ta.
Viên Phi thành khẩn nói ra, mặt mũi tươi cười vui vẻ.
- Viên gia chủ bảo ta tới nơi này không biết có chuyện gì không, cứ việc nói thẳng.
Song phương nói chuyện với nhau một lát, Diệp Huyền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
- Ha ha.
Viên Phi cười to và nhìn về phía Viên Chấn,
- Nên do Viên Chấn Thái Thượng trưởng lão nói đi.
Viên Chấn mỉm cười nói:
- Diệp thiếu, lần trước ngươi trị liệu thương thế của ta, Viên gia chúng ta còn chưa hảo hảo cảm tạ, lúc này chúng ta muốn cảm tạ sâu sắc, muốn mời Diệp thiếu tới tàng bảo thất của Viên gia chúng ta chọn bảo vật.
Chọn lựa bảo vật?
Diệp Huyền ngạc nhiên, cho dù hắn nghĩ thế nào cũng không ngờ Viên gia lại đại thủ bút như vậy.
- Đúng vậy, lần trước đã nói qua, chờ Diệp thiếu ngươi làm xong việc cứ tới Viên gia ta một chuyến, Viên gia chúng ta tất có thâm tạ, Viên gia thân là một trong bốn đại hào phú, khí độ vẫn có.
Nói xong Viên Phi và Viên Chấn đều đứng lên:
- Diệp thiếu, không bằng đến nhìn một chút?
Diệp Huyền cười nói:
- Vậy thì xem một chút đi.
Nói thật, hắn cũng rất tò mò tàng bảo thất của Viên gia có bảo vật gì.
Được Viên Phi dẫn dắt, một đoàn người đi sâu vào phủ đệ Viên gia, một bảo các ẩn mật xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.
Cả bảo các này nằm ở hạch tâm Viên gia, bốn còn có các trận vân bao phủ, trên đường đi tuy không có nhìn thấy người nào nhưng trong nơi âm thầm có ẩn nấp, trên đường đi tới, Diệp Huyền ít nhất cảm nhận được hơn mười huyền thức cường đại.
Trong đó tu vi tuyệt đại đa số người không dưới La Mẫn.
Nội tình hào phú còn lớn hơn thế gia nhiều.
Xèo...xèo!
Không chờ tàng bảo thất mở ra, Tiểu Tử Điêu đã xuất hiện trên đầu vai Diệp Huyền và ánh mắt tỏa sáng.
Diệp Huyền lập tức biết rõ trong tàng bảo thất tuyệt đối có không ít kỳ trân dị bảo, nếu không dùng tính cách của Tiểu Tử Điêu sẽ không hưng phấn như vậy.
- Diệp thiếu, chúng ta vào đi thôi?
Tiến vào trong tàng bảo thất, Diệp Huyền cảm nhận được khí tức kinh người đang lưu chuyển trong tàng bảo thất.
- Vương Ý Quả thất giai!
Lọt vào trong tầm mắt, Diệp Huyền lập tức khiếp sợ nhìn thấy gốc linh dược thần kỳ, một quả trái cây màu xanh da trời nằm đó, nó tỏa ra khí tức linh dược khủng bố.
- Diệp thiếu ánh mắt tốt, trái cây này chính là Vương Ý Quả thất giai, là một vị Thái Thượng trưởng lão của viên gia chúng ta xâm nhập sâu trong Thiên Vân sơn mạch, trải qua nguy hiểm lớn mới thu được, võ giả lục giai đỉnh phong phục dụng có thể cảm ngộ ý cảnh vương giả,từ đó có ích khi đột phá Vũ Vương thất giai, nếu như luyện chế thành Vương Ý Đan thất phẩm sẽ có cơ hội gia tăng xác suất Vũ Tôn đột phá Vũ Vương lên ba thành.
Viên Phi nghiêm túc giải thích nói.
- Vốn Vương Ý Quả được Viên gia chuẩn bị lưu cho võ giả trong gia tu luyện, nhưng nếu như Diệp thiếu cần thì cứ lấy đi.
Viên Chấn mỉm cười nói.
Diệp Huyền chính thức giật mình là vì Viên gia xuất thủ lớn, mà giá trị Vương Ý Quả không giống, nếu như đưa lên đấu giá hội, không có một hai chục vạn huyền thạch hạ phẩm không có khả năng mua được.
Viên gia thật cam lòng cho?
Hình như biết rõ Diệp Huyền giật mình, Viên Phi cười nói:
- Chúng ta từng nói qua nhất định sẽ hảo hảo cảm tạ Diệp thiếu thì tuyệt đối không hư tình giả ý, Vương Ý Quả có trân quý nhưng tối đa cũng chỉ giúp võ giả lục giai đỉnh phong có một ít cơ hội tăng lên Vũ Vương thất giai mà thôi, mà Diệp thiếu ngươi lại cứu võ giả của Viên gia trở về, Vương Ý Quả không coi là gì.
Viên Chấn cũng cười nói:
- Đúng vậy, chỉ cần Diệp Huyền nhìn trúng bảo vật gì trong tàng bảo thất Viên gia chúng ta cũng có thể lấy đi, đương nhiên chỉ có thể cầm một kiện.
Nhìn ánh mắt hai người chân thành, Diệp Huyền hiểu ra, Viên gia nói rất nghiêm túc.
Hắn không biết Viên gia làm như vậy cũng có tâm tư.
Viên gia thân là hào phú đế quốc cho nên tầm mắt không phải thế gia có thể so sánh, từ lần trước Diệp Huyền trị hết thương thế cho Viên Chấn trưởng lão thì bọn họ đã nhìn ra thực lực và tiềm lực trên người Diệp Huyền.
Trong khoảng thời gian này vì thương thế của Viên Chấn mà Viên gia bọn họ bái phỏng không ít luyện dược sư nổi danh trong đế quốc, trong đó không ít luyện dược sư lục phẩm nhưng không có một ai có thể trị thương thế của Viên Chấn, chỉ có một biện pháp chính là Thanh Hỏa Minh Tâm Đan.
Sau khi Diệp Huyền xuất hiện đã phân tích ra bệnh tình của Viên Chấn trưởng lão, hơn nữa còn cho ra ba biện pháp giải quyết, lại do hắn tự mình ra tay dùng phương pháp không tầm thường trị hết thương thế của Viên Chấn trưởng lão.
Việc này làm đám người Viên Phi cảm thấy khiếp sợ.
Mà Huyền Đan các sản xuất vài loại đan phương cũng làm bọn họ kinh hãi không tên.
Đừng nhìn Huyền Đan các kinh doanh tại La gia, đám người Viên Phi cũng đều biết xuất ra đan phương và phương pháp luyện chế chính là Huyền Diệp.
Tất cả mọi chuyện làm cho Viên gia rất chấn động, cũng quyết định đánh tốt quan hệ với Diệp Huyền, từ đó song phương cũng tiến thêm một bước.
Viên Phi tin tưởng dùng thực lực và thiên phú của Diệp Huyền, chỉ cần hắn phát triển, tương lai tuyệt đối có thể có chỗ cắm dùi trên Mộng Cảnh bình nguyên.
Cho nên bọn họ mới cho ra hồi báo như thế, tùy ý Diệp Huyền chọn lựa trong tàng bảo thất của bọn họ.
- Ta cũng không khách khí.
Cơ hội tốt như thế, Diệp Huyền tự nhiên sẽ không khách khí, một đường quan sát tàng bảo thất.
Không thể không nói so với La gia, nội tình Viên gia thật sự thâm hậu quá nhiều, trong tàng bảo thất có các loại tài liệu trải rộng, thậm chí có vài loại tài liệu thất giai.
Trừ chuyện đó ra các loại huyền binh, linh bảo tầng tầng lớp lớp, rực rỡ muôn màu, trong đó có hơn mười kiện huyền binh lục giai uy lực bất phàm.
Mây ngày qua Diệp Huyền trừ luyện chế linh bảo phi hành ra, hắn còn tìm một thanh vũ khí thích hợp nhưng không có tìm được thứ thích hợp với mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...