- Diệp thiếu, các ngươi muốn biết ta đều nói, hiện tại tha ta ra được chứ?
Tề lão lắc đầu nói ra:
- Kỳ thật lão hủ cũng không muốn là địch với các ngươi, ta từng nhận ân tình của Mộ Dung gia, bọn họ phân phó, ta không thể không đi làm.
- Thả ngươi đi, ngươi cảm thấy có thể sao?
La Mẫn gia chủ phẫn nộ nói ra, trong mắt bắn ra sát cơ hận không thể giết Tề lão ngay lập tức.
Cũng bởi vì hắn mà đan dược tổ truyền La gia mới luân lạc ra ngoài, cũng tạo thành tổn thất không thể đo lường được.
Tề lão thở dài nói:
- La Mẫn gia chủ, ta biết rõ ngươi rất hận ta, nhưng ngươi có thể giết ta được sao? Quên nói cho ngươi biết, vừa rồi Diệp thiếu nói đúng, lão hủ kỳ thật không phải là luyện dược sư tam phẩm, ta là luyện dược sư ngũ phẩm có đăng ký tại luyện dược sư hiệp hội đế đô.
- Nếu ngươi dám động tới ta, Mộ Dung gia nhất định sẽ chọc chuyện này tới luyện dược sư hiệp hội, đến lúc đó La gia các ngươi có bối cảnh lớn hơn nữa cũng khó trốn diệt vong.
- Dù sao lão phu cũng chỉ là luyện dược sư ký kết hiệp ước với La gia các ngươi, chỉ là quan hệ khế ước, không có quan hệ chủ tớ, các ngươi căn bản không có tư cách xử trí lão phu.
La Mẫn nghe nói như thế sắc mặt cứng đờ, đôi mắt đỏ bừng gần như phun ra lửa.
- Đúng, chúng ta là luyện dược sư đăng ký tại luyện dược sư hiệp hội, và các ngươi chẳng qua chỉ là quan hệ khế ước, các ngươi căn bản không có tư cách xử trí chúng ta, nếu dám giết chúng ta, một khi bị luyện dược sư hiệp hội điều tra ra, các ngươi chết chắc rồi.
Hai gã luyện dược sư trung niên khác hiện tại kích động lên tiếng.
- Hai người các ngươi cũng muốn học lão hủ?
Tề lão khinh thường nhìn hai người, nói:
- Lão hủ chính là luyện dược sư ngũ phẩm, là trung thượng tầng của luyện dược sư hiệp hội, hai người các ngươi chỉ là luyện dược sư tứ phẩm, luyện dược sư hiệp hội cũng không coi trọng cỡ nào, nhưng lão hủ xảy ra chuyện gì, một khi Mộ Dung gia báo cáo luyện dược sư hiệp hội, La gia tất nhiên sẽ lâm vào trong vòng xoáy nguy cơ.
Tuy Tề lão bị trói tại đó nhưng thần sắc của hắn không có kinh hoàng.
Sắc mặt La Mẫn càng thêm khó coi.
Với tư cách một đan dược thế gia, hắn làm sao không rõ Tề lão nói không phải là chuyện giật gân.
Tề lão cũng không phải là luyện dược sư do La gia bồi dưỡng ra, mà là mời từ bên ngoài đến, cũng chỉ có quan hệ khế ước với La gia mà thôi.
Trên đại lục, luyện dược sư địa vị tôn quý, nếu La gia bọn họ một mình xử tử luyện dược sư, một khi bị thẩm tra sẽ hài cốt không còn.
Luyện dược sư hiệp hội chính là tổ chức khổng lồ nhất trên đại lục, luyện dược sư hiệp hội tại đế đô, đừng nói La gia, cho dù là Luyện Khí Phường cũng hoàn toàn không dám đắc tội.
- Các ngươi ăn cắp đan phương La gia chúng ta, có lý nào lại như vậy? Cho dù đi tới luyện dược sư hiệp hội, các ngươi cũng không có gì để nói.
La Tường cũng tức giận không nhẹ, hắn lạnh lùng nói.
- Vậy thì giao chúng ta cho luyện dược sư hiệp hội đi.
Hai gã luyện dược sư trung niên lập tức kêu to, bọn họ biết rõ ở lại La gia cũng chỉ có con đường chết, nhưng đi luyện dược sư hiệp hội tối đa cũng chỉ bị tước đoạt huy chương luyện dược sư mà thôi, hơn nữa còn phải qua thẩm tra.
Chuyện bọn họ ăn cắp đan dược của La gia căn bản không có chứng cớ, rất có thể đến cuối cùng chỉ là cảnh cáo.
Nội tâm La Mẫn lúc này vô cùng xoắn xuýt, hắn hận không thể đánh chết ba người tại chỗ, nhưng hắn biết rõ chính mình căn bản không thể làm như vậy.
Thời khắc mấu chốt hắn chỉ có thể nhìn sang Diệp Huyền xin giúp đỡ
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng:
- La gia chủ, luyện dược sư có thân phận tôn quý, không thể tùy tiện đánh chết, nếu như vậy thả hai người này ra đi, bằng không sau này luyện dược sư hiệp hội truy cứu, chúng ta cũng không dễ làm.
Mọi người nghe được Diệp Huyền nói thế liền sững sốt.
Mà La Mẫn và La Tường cũng trợn mắt há hốc mồm.
- Ha ha, Diệp thiếu nói đúng, không hổ là đại sư, biết rõ tác phong của luyện dược sư hiệp hội.
- Sớm biết như vậy còn không bằng làm sớm, làm trái tim nhỏ bé của chúng ta nhảy loạn không ngừng.
Hai gã luyện dược sư trung niên lập tức hưng phấn nói ra, dương dương đắc ý.
- La Mẫn gia chủ, ngươi còn không mở trói cho hai vị này?
Diệp Huyền thấy La Mẫn bất động liền mở miệng nhắc nhở, La Mẫn lúc này mới cắn răng thả hai người ra.
Lúc này Diệp Huyền đi tơi trước mặt Tề lão sau đó vừa cười vừa nói:
- Còn vị luyện dược sư ngũ pâẩm này, La gia càng không thể đắc tội, cũng nên mở trói.
Ba!
Đột nhiên hắn điểm vào ngực của Tề lão, Tề lão không tự chủ há miệng ra, trong ánh mắt hoảng sợ của hắn, Diệp Huyền cong ngón tay búng ra, một viên đan dược màu đen bay vào trong miệng của hắn.
Sau khi làm xong tất cả, Diệp Huyền mới thoải mái nhàn nhã cởi bỏ dây thừng của Tề lão.
- Ngươi, ngươi cho ta ăn cái gì?
Tề lão được thả ra, hắn kinh sợ nói:
- Ah, không có gì, các hạ đã biết thượng cổ Chân Ngôn Đan, như vậy không biết có từng nghe qua Thất Thải Độc Tâm Đan chưa?
- Thất Thải Độc Tâm Đan?
Tề lão nghi ngờ nói ra, hiển nhiên chưa từng nghe nói qua loại đan dược này, sắc mặt của hắn biến thành khó coi.
Hai tên luyện dược sư trung niên vốn vội vàng muốn rời đi, sau khi nhìn thấy điểm này liền dừng bước.
Lúc trước Diệp Huyền cho bọn họ ăn hai viên đan dược, có một viên giống như đúc viên Diệp Huyền đưa cho Tề lão ăn.
Tuy mấy người chưa nghe qua Thất Thải Độc Tân Đan là đan dược gì nhưng nghe qua danh tự cũng biết đó là độc đan lợi hại.
Ba người vội vàng tập trung tâm thần quan sát thân thể của mình, sau khi xem xét ba người giật mình, trong huyền thức của ba người, trái tim bọn họ có bảy màu giống như nấm độc.
- Hi!
Ba người không tự chủ hít khí lạnh không thôi.
Một người trong đó lập tức kinh hãi nói:
- Thất Thải Độc Tâm Đan là cái gì? Ngươi lại dám độc hại chúng ta?
Cho bọn họ ăn độc đan thì thả bọn họ ra ngoài có gì khác nhau chứ?
Sắc mặt Tề lão hết sức khó coi, âm trầm nói:
- Diệp thiếu, lão hủ bội phục thực lực ngươi, hành vi hạ độc của ngươi bị luyện dược sư hiệp hội thẩm tra, biết rõ có hậu quả gì hay không, chỉ cần ba người chúng ta đi lyện dược sư hiệp hội nói ra việc này, La gia cũng sẽ gặp tai hoạ ngập đầu.
- Đúng thế, nhanh chóng giải độc cho chúng ta, nếu không La gia các ngươi sắp không may.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...