Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng

Nhìn thấy Tiểu Tử Điêu cao ngạo ngẩng đầu lên, nó không ngừng quơ quơ móng vuốt nhỏ, lúc này làm ra bộ dạng dương dương đắc ý trên đầu vài Diệp Huyền, muốn bao nhiêu hung hăng càn quấy thì có bao nhiêu hung hăng càn quấy.

Thần thái kia giống như muốn nói: chồn gia ta lợi hại không!

Đột nhiên tâm thần Diệp Huyền khẽ động, lúc trước đấu giá được viên đá Tiểu Tử Điêu, dường như đấu giá sư có nói tới bí cảnh thần bí của liên minh mười ba nước.

Lúc ấy Diệp Huyền cũng không có nghĩ sâu, bây giờ nhìn tình hình này lại suy nghĩ sâu xa, chẳng lẽ Tiểu Tử Điêu tới từ phù quang bí cảnh?

Đây cũng không phải không có này khả năng.

Liên minh mười ba nước là chỗ vắng vẻ, tuy chưa hẳn chỉ có một bí cảnh nhưng sẽ không quá ba nơi.

Từ tính xác suất mà nói, nếu như đấu giá sư không có nói ngoa, xác suất Tiểu Tử Điêu tới từ phù quang bí cảnh cũng vượt qua ba thành.

- Tiểu Tử, nơi này là nơi ngươi ra đời hay sao?

Diệp Huyền thăm dò.

Tiểu Tử Điêu nghe thế thần sắc đắc ý của nó đột nhiên biến mất, dường như nghĩ tới chuyện thương tâm gì đó, nó gần đây nghịch ngợm nhưng lại có thần thái thất lạc.

Xèo...xèo!

Nó khoa tay múa chân hai cái, không có nói rõ ràng, dường như không muốn nhiều lời.

- Ah...


Diệp Huyền cũng không có cưỡng cầu, hắn nhảy lên một gốc cây đại thụ cao cao và nhìn ra xa.

Cả phù quang bí cảnh vô cùng mông lung, dường như lâm vào trong mây mù, chỉ có thể nhìn thấy phạm vi vài chục dặm quanh đây.

Đưa mắt nhìn ra xa, khắp nơi đều là núi rừng vững chải, cây cối xanh tươi và không nhìn thấy diện tích cuối cùng.

Làm cho Diệp Huyền động dung là huyền khí chung quanh, huyền khí nơi đây vô cùng đầy đủ, mỗi một lần hô hấp có thể alfm cho huyền khí chấn động vài lần, lỗ chân lông toàn thân của hắn giãn ra, hắn thoải mái không nói thành lời.

Kế tiếp làm như thế nào?

Diệp Huyền nhíu mày trầm tư.

Xèo...xèo!

Tiểu Tử Điêu gọi hai tiếng và chỉ vào một phương hướng.

Tâm thần Diệp Huyền khẽ động, trong tình huống khó hiểu, có lẽ nghe theo Tiểu Tử Điêu cũng là một phương pháp.

- Tiểu Tử, ta nghe theo ngươi.

Diệp Huyền lao nhanh theo hướng Tiểu Tử Điêu vừa chỉ.

Thời gian tiến vào phù quang bí cảnh chỉ có một tháng mà thôi, hắn cần phải nắm chặt thời gian một tháng này, hắn phải hảo hảo tìm hiểu một phen.

Đi theo con đường Tiểu Tử Điêu chỉ đúng là thần kỳ, hoàn toàn không gặp khó khăn gì.

Trên đường đi, Diệp Huyền không còn có gặp được nơi nguy hiểm gì, ngược lại hắn tìm được hơn mười gốc linh dược.

Với kiến thức của Diệp Huyền, hắn ngắt lấy linh dược trong phù quang bí cảnh tuyệt đối như cá gặp nước, thần linh đồng thị nhìn chung quanh, nơi này không có linh dược gì có thể trốn thoát hỏa nhãn kim tinh của hắn.

Diệp Huyền cũng không ngắt tất cả linh dược, một ít linh dược chưa phát triển, hoặc là linh dược tác dụng không lớn thì hắn không ngắt, ngược lại hắn còn cẩn thận che chắn cho chúng.

Bởi vì trong mắt luyện dược sư cấp độ như Diệp Huyền, mặc dù linh dược không có ý thức nhưng cũng có sinh mạng, chuyện tát ao bắt cá là cách làm phá hoại của trời.

Linh dược mà hắn có thể sử dụng được, sau khi Diệp Huyền đi qua sẽ không có cá lọt lưới.

Lại thêm có Tiểu Tử Điêu bên cạnh, bảo vật gì cũng không thể tránh thoát ánh mắt của Tiểu Tử Điêu.

Với tốc độ ngắt lấy như thế, cho dù là Thiên Kim quốc Chúc Thiên Lam cũng không thể so sánh với hắn, mấy người cũng kém tốc độ của Diệp Huyền.

Cho tới bây giờ, Diệp Huyền ngắt lấy linh dược, đại đa số là nhị giai tam giai, ngẫu nhiên xuất hiện một ít tứ giai.


Dùng tu vi của Diệp Huyền, linh dược nhị giai không có tác dụng với hắn nhưng vô dụng không có nghĩa là vô dụng hoàn toàn, những linh dược này lưu lại cho gia tộc cũng là một số tài phú không nhỏ.

Không qua bao lâu, không có ngắt lấy một cây linh dược đặc biêt nào lại làm cho nội tâm của Diệp Huyền cảm thấy không có tư vị.

Vào lúc đang nghỉ ngợi, đột nhiên ánh mắt Diệp Huyền sáng lên.

Trong đầm lầy xa xa có một cây linh dược mở ra theo hình cánh quạt, nó hêện ra trong tầm mắt của hắn.

Gốc linh dược hình quạt này vừa nhìn đã thấy không tầm thường, khí tức nồng đậm lưu chuyển, mặt ngoài hình quạt sáng ngời, khí tức của nó mờ mịt giống như tiên cảnh.

- La Thiên Phiến Hình Hoa!

Diệp Huyền thốt ra.

Không nghĩ tới hắn tìm lâu như vậy không có tìm được linh dược đặc biệt gì, vừa quay đầu lập tức tìm đến một cây linh dược làm hắn khiếp sợ.

La Thiên Phiến Hình Hoa, nó là linh dược lục giai, đồng thời cũng là một loại thập phần đặc biệt trong linh dược lục giai.

Không nói tới giá trị, kỳ thật La Thiên Phiến Hình Hoa không có tác dụng đặc biệt gì với võ giả nhưng nó có công hiệu thần kỳ mười phần, đó chính là tăng cường hiệu dụng của bất cứ linh dược gì.

Từ linh dược nhất giai cho tới thánh dược cửu giai, nó đều có hiệu quả tăng lên rất mạnh.

Đương nhiên, tăng phúc linh dược nhất giai và thánh dược cửu giai sẽ có dược hiệu khác nhau.

Đồng thời La Thiên Phiến Hình Hoa còn có hiệu quả vô cùng hiếm có.

Nó gần như có thể thay thế hiệu quả tuyệt đại đa số linh dược trong đan dược.

Cho nên cho dù La Thiên Phiến Hình Hoa không có gì hiệu dụng cụ thể nhưng chỉ cần có La Thiên Phiến Hình Hoa, Diệp Huyền về sau luyện cêế đan dược đặc biệt gì cũng không cần lo lắng vấn đề tài liệu.


Cũng chính bởi vì đặc điểm này của nó, cho dù những thế lực lớn trên đại lục Thiên Huyền cũng khó có được một cây, La Thiên Phiến Hình Hoa cũng là linh dược cực kỳ nổi danh, nó đủ làm bất cứ người nào cũng phải điên cuồng tranh đoạt.

Vèo!

Đi tới trước mặt La Thiên Phiến Hình Hoa, Diệp Huyền không chút do dự hái nó và đặt vào trong trữ vật giới chỉ.

Vào lúc này ——

- Tiểu tử, mau chóng buông linh dược trong tay của ngươi xuống.

Đột nhiên có âm thanh xé gió vang lên, ngay sau đó có hai thân ảnh xuất hiện tại nơi này, bọn chúng đứng cách Diệp Huyền mười mét.

- Tiểu tử, linh dược ngươi vừa ngắt lấy là hai người chúng ta phát hiện trước, ngoan ngoãn giao ra đây, chúng ta có thể cân nhắc bỏ qua cho ngươi tự tiện ngắt linh dược.

- Sư huynh, chúng ta nói nhảm với hắn làm gì, hái linh dược của chúng ta mà không nói câu nào, không cho hắn biết thế nào là lễ độ chẳng phải làm cho người ta cảm giác hai người chúng ta dễ khi dễ hay sao?

Hai người vừa xuất hiện đã quát lớn, kẻ xướng người hoạ là vì thăm dò Diệp Huyền.

Diệp Huyền nghe xong liền muốn cười.

Trên thế giới này làm gì có người vô sỉ như thế.

Linh dược trong phù quang bí cảnh này đều là vật vô chủ, ai hái là của ai.&


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui