Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng

- Ta nói các ngươi hành động không tệ, đơn giản như thế cũng nghe không hiểu sao?

Diệp Huyền cười nhạo nói.

Ánh mắt của Trần Đông ngưng lại, híp mắt nói:

- Kỷ tỷ, Trương ca, tên này là ai? Là cùng các ngươi đồng thời sao?

Kỷ Nhã Hinh không để ý đến hắn, mà khiếp sợ nhìn Diệp Huyền:

- Diệp thiếu, ý của ngươi là đệ đệ ta bị bọn họ ném vào phòng chứa củi?

- Không phải vậy ngươi cảm thấy thế nào?

Diệp Huyền nhìn nàng một cái, Kỷ Nhã Hinh này, lẽ nào đến hiện tại còn không hiểu được sao?

- Mấy người các ngươi, đều đi ra ngoài cho ta.

Kỷ Nhã Hinh nhìn đám người Trần Đông một chút, cắn răng nói.

Dù nàng cùng Diệp Huyền nhận thức không bao lâu, nhưng chẳng biết vì sao, Kỷ Nhã Hinh từ sâu trong nội tâm, đối với Diệp Huyền cực kỳ tín phục.

Trần Đông biến sắc:

- Kỷ tỷ, hai người này nơi nào đến, ngươi chớ để cho bọn họ lừa a.

- Bị ta lừa?

Diệp Huyền cười lạnh một tiếng.


- Ngươi nói ngươi hai ngày trước mới cho Kỷ Linh dùng qua đan dược, vừa nãy câu nói này là ngươi nói a?

- Đúng.

Trần Đông lạnh lùng nhìn Diệp Huyền.

- Ngươi muốn nói cái gì?

- Còn đúng.

Trên mặt Diệp Huyền ý giễu cợt càng sâu, lạnh lùng nói:

- Căn cứ tình huống trên người Kỷ Linh, hắn chí ít một tuần không có hấp thu dinh dưỡng, ngươi còn nói hai ngày trước mới cho hắn dùng Liệu Thương Đan, mở to mắt nói mò, ngươi vẫn đúng là dám làm a.

- Ngươi nói nhăng gì đó.

Trần Đông lạnh lùng nói:

- Ngươi nói một tuần không hấp thu dinh dưỡng liền đúng? Ta mấy ngày trước đều cho Kỷ Linh huynh đệ Liệu Thương Đan, cũng là hai ngày nay lo lắng Kỷ tỷ cùng Trương ca an toàn, cùng các huynh đệ ra hỏi thăm tin tức một chút, cho nên mới không chăm sóc được, cái tên nhà ngươi quả thực hoàn toàn là nói bậy.

- Diệp thiếu, đệ đệ ta thật sự một tuần đều không có dinh dưỡng?

Kỷ Nhã Hinh run rẩy hỏi.

- Đó là tự nhiên.

Diệp Huyền gật gù.

Ánh mắt của Kỷ Nhã Hinh cùng Trương Hữu Minh nhất thời trở nên vô cùng phẫn nộ:

- Nói cách khác, từ thời điểm hai chúng ta rời Hỗn Loạn Chi Thành, các ngươi liền không chăm sóc qua đệ đệ ta?

- Kỷ tỷ, chúng ta...

Trần Đông còn muốn nói điều gì.

- Lăn, các ngươi đều cút ra ngoài cho ta.

Kỷ Nhã Hinh phẫn nộ quát.

Trần Đông sửng sốt một chút, vẻ mặt vẫn ấm áp đột nhiên trở nên dữ tợn, hung tợn nhìn chằm chằm Diệp Huyền:

- Ngươi tên đáng chết này, ở đó ăn nói linh tinh, lừa dối Kỷ tỷ ta đến tột cùng là có dụng tâm gì, Trần Đông ta ngày hôm nay coi như không thèm đến xỉa, cũng không thể để cho âm mưu của các ngươi thực hiện được.

Dứt tiếng, trong tay Trần Đông đột nhiên xuất hiện một cái quạt giấy, bá, quạt giấy mở ra, Huyền Nguyên khủng bố khuấy động ra, hóa thành quang ảnh hoàn toàn mờ mịt kéo về phía Diệp Huyền, như một mảnh sóng biển, bao phủ tất cả.

Vèo vèo vèo!

Mà ở trong nháy mắt động thủ hắn, năm người khác ở phía sau Trần Đông cũng cùng ra tay.


Ầm ầm!

Năm người này có ba người tu vi ở bát giai nhất trọng, còn có hai người tu vi cấp bảy tam trọng đỉnh phong, hơn nữa Trần Đông là bát giai nhất trọng đỉnh phong, sáu người xuất thủ không chút lưu tình, mấy người liên thủ lại, lẫn nhau khuấy động ra Huyền Nguyên, trong khoảnh khắc hóa thành một mảnh sóng lớn kinh người, che đậy về phía Diệp Huyền.

Từ trong con ngươi mấy người Trần Đông, Diệp Huyền thậm chí nhìn thấy một tia sát ý ẩn giấu cực sâu.

Cách đó không xa đại hán khôi ngô thấy cảnh này, khóe miệng không khỏi lộ ra một tia giễu cợt, liếc nhìn Huyết Kiếm Vũ Đế ở một bên, có vị đại nhân này ở đây, đám người Trần Đông kia lại vẫn muốn động thủ.

Quả nhiên, Huyết Kiếm Vũ Đế nguyên bản đứng lặng bất động, ở trong nháy mắt mấy người ra tay, thân hình đột nhiên động.

Ầm ầm ầm ầm...

Chỉ thấy một cái bóng màu máu nhanh như tia chớp xuất hiện ở trước mặt Diệp Huyền, mà sau đó, cũng không thấy có động tác gì, nhưng tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, sáu người Trần Đông trước còn một mặt hung hăng, sau một khắc chật vật ngã nhào trên đất, một mặt sợ hãi nhìn Huyết Kiếm Vũ Đế.

- Đều cút đi.

Diệp Huyền lạnh lùng nói.

Mới tới Hỗn Loạn Chi Thành, hắn cũng không muốn giết người.

Đám người Trần Đông phẫn nộ sợ hãi nhìn Diệp Huyền cùng Huyết Kiếm Vũ Đế, gương mặt vặn vẹo biến hình, tràn ngập oán độc.

Đột nhiên, hắn ha ha cười lớn:

- Để chúng ta lăn, ngươi cho rằng ngươi là ai, nơi này căn bản không phải nhà ngươi, ngươi có tư cách gì để chúng ta lăn?

- Ta để cho các ngươi lăn, có thể đi.

Kỷ Nhã Hinh lạnh giọng nói.

- Ngươi? Một xú kỹ nữ mà thôi, lại tin tưởng hai người ngoài, có phải cho rằng kéo được cao thủ liền có thể đá chúng ta đi? Nào có đơn giản như vậy, ngày hôm nay người nên lăn hẳn là các ngươi.

Khuôn mặt Trần Đông dữ tợn, cười to nói.

Kỷ Nhã Hinh sắc mặt đỏ lên, tức giận nói:


- Trần Đông ngươi nói cái gì, đây là nhà của ta, hiện tại ta để cho các ngươi lăn, lẽ nào các ngươi không nghe, có tin ta gọi Hỗn Loạn Chi Thành hộ vệ tới hay không, lén xông vào nhà dân, đó là tội lớn.

- Gọi a, ngươi có gan liền gọi a.

Trần Đông ánh mắt âm lạnh:

- Ngươi không gọi, ta giúp ngươi gọi.

Dứt tiếng, hắn trực tiếp giơ tay nổ ra một quyền, ầm ầm, quyền uy đáng sợ ở trên bầu trời nổ tung, ầm ầm nổ vang, đồng thời khuấy lên Huyền khí gợn sóng kịch liệt, xa xa bao phủ mở ra.

Làm xong tất cả những thứ này, Trần Đông nhất thời cười lạnh nói:

- Kỷ Nhã Hinh, ngươi cùng đệ đệ ngươi có nợ không trả, chúng ta đến đây đòi nợ, các ngươi lại dám động thủ với chúng ta, hành vi coi trời bằng vung bực này, hãy để hộ vệ quân đến vì chúng ta đòi cái công đạo.

Sắc mặt của Kỷ Nhã Hinh cùng Trương Hữu Minh nhất thời biến đổi.

Mà đúng lúc này, ở ngoài đình viện đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân ầm ĩ, một đám hộ vệ thân xuyên giáp sắt màu đen, cả người toả ra khí tức bạo ngược xông vào.

- Vừa nãy nơi này xảy ra chuyện gì? Là ai gây ra động tĩnh lớn như vậy?

Hắc Giáp quân đầu lĩnh thân thể cao to, khôi ngô, gương mặt lạnh lùng như sắt đá, trên người toả ra khí tức cực kỳ bạo ngược, tiếng nói như kim thiết giao kích, leng keng vang vọng.

Hắn lạnh lùng quét mọi người ở đây một vòng, ánh mắt lạnh lẽo không mang theo một tia cảm tình.

- Sát khí thật đáng sợ.

Mí mắt của Diệp Huyền hơi nhảy một cái, Hắc Giáp quân trước mặt nhảy vào phủ đệ này, đại đa số tu vi đều là bát giai nhất trọng, mà người đầu lĩnh, là cao tới bát giai nhị trọng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận