Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng

Diệp Huyền cười lạnh:

- Vô Lượng Sơn chúng ta chính là thế lực lớn cao cấp nhất của Huyền Vực, sao sẽ như thế lực bình thường sắp xếp rất nhiều cường giả ở bên người thiên tài? Đã như thế, căn bản rèn luyện không ra thiên tài chân chính gì.

- Vô Lượng Sơn ta chú ý chính là nghịch cảnh sinh tồn, chỉ có thiên tài chân chính từ trong khốn cảnh giết ra, mới là thiên tài chân chính, cường giả sinh, người yếu vong, thiếu gia ta thân là thiếu chủ, chịu đến thử thách tự nhiên là nghiêm khắc nhất, tông môn há sẽ an bài cường giả Vũ Đế ở bên cạnh ta.

Huyết Kiếm Vũ Đế đột nhiên nhảy tới trước một bước, trong con ngươi xạ ra một đạo lệ mang, cười to nói:

- Ha ha, nói như vậy, bên cạnh ngươi căn bản cũng không có cường giả Vũ Đế, nếu như ta giết ngươi, lại có ai biết là ta giết?

- Không sai.

Không ngờ Diệp Huyền lại gật đầu:

- Tông môn vì sát hạch thiếu chủ như thiếu gia ta, xác thực sẽ không an bài cường giả Vũ Đế tuỳ tùng, không nói cường giả Vũ Đế, ngay cả thần niệm phân thân cũng sẽ không lưu lại ở trên người thiếu gia ta, chính là sợ thiếu gia ta ở trước mặt nguy cảnh, quá mức ỷ lại cường giả phân thân.

- Thế nhưng, này không có nghĩa là ngươi giết thiếu gia ta liền có thể chạy mất dép, trên người thiếu gia ta nắm giữ tông môn gieo xuống hạt giống hồn lực, bất kỳ cường giả nào chỉ cần giết ta, đều sẽ nhiễm dưới khí tức hồn lực đặc biệt, dù cho hắn chạy trốn tới chân trời góc biển, cũng khó trốn cường giả của Vô Lượng Sơn ta truy sát.

Trong lòng Huyết Kiếm Vũ Đế đột nhiên trầm xuống, hạt giống hồn lực? Hắn nhìn vẻ mặt chắc chắc của Diệp Huyền, trong lòng không nhịn được có chút tin tưởng.


Phải biết, ngay cả thế lực như Huyền Cơ Tông cũng ở trên người Cuồng Chiến lưu lại Minh Tâm chủng, lấy Vô Lượng Sơn mạnh mẽ, gieo xuống hạt giống hồn lực gì, là quá bình thường.

Một bên Chiến Thương xem sững sờ, hắn không nghĩ tới, Diệp Huyền dăm ba câu, dĩ nhiên liền lừa gạt xoay quanh một Vũ Đế.

Nhân loại thực sự là quá giảo hoạt, trong lòng Chiến Thương không nhịn được cảm thán, không đúng, không phải tất cả nhân loại đều giảo hoạt, mà là tiểu tử này quá giảo hoạt.

Chiến Thương rất rõ ràng, Diệp Huyền căn bản không phải Vô Lượng Sơn thiếu chủ gì, hắn đoạt xá thân thể Tề Thừa này, mới là đệ tử Vô Lượng Sơn.

Vô Lượng Sơn cùng tiểu tử kia, căn bản là nằm ở phía đối lập.

Thấy vẻ mặt của Huyết Kiếm Vũ Đế ngạc nhiên nghi ngờ, Diệp Huyền lại cười lạnh nói:

- Còn ngươi nói không có cường giả tuỳ tùng, ngược lại cũng không phải một chút cũng không có, như Tề Thừa này, chính là tôi tớ Vô Lượng Sơn sắp xếp cho thiếu gia ta, bản thân hắn là đệ tử chân truyền của Vô Lượng Sơn, mà gia gia của hắn Tề Thác cũng là Vô Lượng Sơn Nguyên Lão, các hạ sẽ không chưa từng nghe tới chứ?

Diệp Huyền lời nói xoay một cái, đột nhiên chỉ tay Chiến Thương.

- Hắn là tôi tớ của ngươi? Đệ tử chân truyền của Vô Lượng Sơn Tề Thừa, tôn tử của Tề Thác Nguyên Lão?

Huyết Kiếm Vũ Đế sợ hết hồn, giật mình liếc nhìn Chiến Thương.

- Tiểu tử thúi, dám nắm Bổn tôn chủ trêu đùa.

Trong lòng Chiến Thương giận tím mặt, trên mặt lộ ra tức giận, vừa muốn chửi ầm lên, nhưng thanh âm của Diệp Huyền nhất thời ở trong đầu hắn lạnh lùng vang lên:

- Muốn sống, liền đừng nói lung tung, hừ, ngươi hẳn phải biết Vũ Đế đáng sợ, nếu cho hắn biết ngươi là Phệ Hồn tộc, ngươi cảm thấy hai chúng ta ai sẽ càng thê thảm một ít?

Cả người Chiến Thương giật nảy mình, lúc này mới phản ứng được tình cảnh của mình, cắn răng lạnh lùng nói:

- Không sai, bản tôn... Thiếu gia ta chính là Tề Thừa, đệ tử chân truyền của Vô Lượng Sơn, chuyên môn phụ trách bảo vệ thiếu chủ, nếu ngươi dám động thiếu chủ, Vô Lượng Sơn ta tuyệt sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Chiến Thương một bên lạnh giọng mở miệng, trong lòng mắng Diệp Huyền máu chó đầy đầu.

Hắn đường đường Phệ Hồn Tộc Tôn giả, lại gọi một tiểu tử nhân loại là thiếu chủ, quả thực là sỉ nhục a.


- Tề Thừa chính là truyền nhân của Tề Thác Nguyên Lão, trên người hắn có chứa thần niệm phân thân của Tề Thác Nguyên Lão, chỉ có bước ngoặt nguy hiểm mới xuất hiện, Tề Thừa, để hắn kiến thức thần niệm phân thân của ngươi đi.

Diệp Huyền ở một bên lạnh nhạt nói.

- Vâng, thiếu chủ...

Chiến Thương đè nén xuống phẫn nộ, ngẩng đầu lên, lạnh giọng nói:

- Ngươi xem cho kỹ.

Vù!

Theo Chiến Thương thôi thúc, trán của hắn nhất thời hiện ra một lạc ấn nhàn nhạt, hiện hình thoi tam giác, như một tòa núi cao, tỏa ra một luồng khí tức phức tạp tối nghĩa.

Này chính là Tề Thác lúc trước ở trên người Tề Thừa in dấu xuống thần niệm phân thân, tuy thần niệm phân thân ở Cổ Dương Thành bị Chiến Thương xóa đi, nhưng lạc ấn vẫn như cũ bảo lưu lại.

- Vũ Đế lạc ấn, hơn nữa là lạc ấn chuyên môn của Vô Lượng Sơn.

Trong lòng Huyết Kiếm Vũ Đế nhất thời kinh hãi không ngớt, nguyên bản chỉ là nửa tin nửa ngờ, lúc này cả người giật mình, phía sau lưng bốc lên một trận mồ hôi lạnh.

Tông môn không giống, lạc ấn có sự khác biệt, trùng hợp chính là, Huyết Kiếm Vũ Đế đã từng gặp được một tên Vũ Hoàng trưởng lão của Vô Lượng Sơn, từng thấy lạc ấn chuyên môn của Vô Lượng Sơn, chính là loại sơn hình này, đây là bất kỳ kẽ nào khác cũng không thể phục chế cùng đạo văn.


Nghĩ đến mình lúc trước suýt chút nữa giết một thiếu chủ cùng đệ tử chân truyền của Vô Lượng Sơn, trong lòng Huyết Kiếm Vũ Đế nghĩ đến mà sợ hãi.

Hắn vội vàng triệt hồi Vũ Đế lĩnh vực, chắp tay nói:

- Hóa ra là thiếu chủ cùng đệ tử chân truyền của Vô Lượng Sơn, ha ha, thực sự là không đánh nhau thì không quen biết a.

- Hiện tại Huyết Kiếm Vũ Đế đại nhân không chuẩn bị giết chúng ta chứ?

Diệp Huyền mặt mang trào phúng nói.

- Ha ha, nơi nào, nơi nào chứ, thiếu hiệp đùa giỡn.

Huyết Kiếm Vũ Đế lúng túng nở nụ cười, tuy hắn là Vũ Đế, nhưng ở trước mặt thiếu chủ của Vô Lượng Sơn, là một chút cái giá cũng không dám, trừ khi sau này hắn không muốn ở Huyền Vực lăn lộn.

Đồng thời trong lòng hắn một trận nghĩ đến mà sợ hãi, cũng may mình không có vội vàng động thủ, nếu không thì, hiện tại hắn e là đã rơi vào tình cảnh tiến thối lưỡng nan.

Địa Hỏa xác thực trọng yếu, nhưng hắn không phải Luyện Dược Sư, cũng không phải Hỏa hệ Vũ Đế, coi như được Địa Hỏa cũng chỉ có thể lấy ra giao dịch, vì một bảo vật mình không dùng được, đi đắc tội Vô Lượng Sơn thiếu chủ, chuyện ngu xuẩn như thế hắn là căn bản không làm được.

Đồng thời trong lòng hắn cũng một trận hưng phấn, không nghĩ tới hắn ở không gian bí ẩn này dĩ nhiên có thể gặp phải Vô Lượng Sơn thiếu chủ, nếu như có thể nhân cơ hội này cùng hắn tạo mối quan hệ, như vậy thật đúng là nhân họa đắc phúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận