Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng

Sinh vật trên những tượng đá này, hình thể cao to, cả người trải rộng vảy giáp đen kịt, đầu sinh lợi giác, có một loại khí tức tà ý tràn ngập.

- Nơi này đến cùng là nơi nào?

Huyết Kiếm Vũ Đế âm thầm hoảng sợ, thân là cường giả Vũ Đế, hắn cũng thăm dò qua vô số bí cảnh hiểm địa của Thiên Huyền đại lục, nhưng địa phương quỷ dị như thế, vẫn là lần thứ nhất nhìn thấy.

- Nơi đây đột nhiên cùng Thiên Âm Cốc giáp giới, vô cùng có khả năng là một chỗ mật địa từ thời đại viễn cổ, hơn nữa nơi đây bảo vật nhiều như thế, tuyệt đối không phải chuyện nhỏ.

Trong lòng Huyết Kiếm Vũ Đế suy nghĩ, có điều việc cấp bách, vẫn là tìm được Vũ Vương có Địa Hỏa kia.

Đối với Địa Hỏa trên người Diệp Huyền, Huyết Kiếm Vũ Đế vô cùng mơ ước.

Chỉ là thời điểm Huyền Thức của hắn đảo qua toàn bộ đại điện, lại không khỏi lấy làm kinh hãi, chỉ thấy bốn phía đại điện, có một loạt đường nối, tổng cộng có mấy chục, mỗi một con đường đều đen kịt như mực, căn bản không thấy rõ tình hình, càng không cần phải nói là phân rõ đám người Diệp Huyền tiến vào chính là con đường nào.

- Đáng chết.

Tâm của Huyết Kiếm Vũ Đế lập tức trầm xuống, nếu như trước hắn ngay lập tức lao vào, nói không chắc còn có thể nhận biết được Diệp Huyền là từ đường nối nào tiến vào, dù sao võ giả bay lượn, đều sẽ lưu lại một ít Huyền Nguyên gợn sóng.

Chỉ là lúc trước hắn ở bên ngoài trì hoãn quá nhiều thời gian, chờ hắn hạ xuống, Huyền Nguyên gợn sóng đã sớm biến mất hầu như không còn, điều này để hắn làm sao đi tìm.

- Hừ, tiểu tử kia cho rằng ẩn nấp hành tích là được sao, bổn Đế liền không tin, ở trước mặt Tham Linh Huyết Thử của bổn Đế, tiểu tử kia có thể trốn đến nơi đâu?


Huyết Kiếm Vũ Đế hừ lạnh một tiếng, trong tay đột nhiên xuất hiện một con chuột nhỏ đỏ như màu máu, chít chít, con chuột nhỏ kia ở trong cung điện đi hai vòng, lúc này ở trước một con đường dừng lại.

- Nơi này sao?

Ánh mắt của Huyết Kiếm Vũ Đế lóe lên, không dừng lại nữa, thu hồi Tham Linh Huyết Thử, bay thẳng đến đường nối phía trước.

Thân là cường giả Vũ Đế, hắn người tài cao gan lớn, tự nhiên không giống đám người Đao Minh Hoàng ở thời điểm thăm dò, cẩn thận từng li từng tí như vậy.

Sau khi Huyết Kiếm Vũ Đế biến mất, đám người Đao Minh Hoàng, Giang Sùng Hoàng cũng đều dồn dập vào.

Nhìn thấy cảnh tượng trong cung điện, mấy người bọn họ cũng hít vào một ngụm khí lạnh.

Bọn họ không nghĩ tới, ở dưới phế tích này, dĩ nhiên sẽ tồn tại cung điện khổng lồ như vậy, xem quy mô này, tuyệt đối không phải một nơi phổ thông.

- Đi!

Chỉ chốc lát sau, bọn họ chọn lựa một con đường, cũng cẩn thận từng li từng tí tiến vào.

Không bao lâu sau, bóng người Từ Bình cùng Từ Chinh cũng xuất hiện ở trong cung điện, bọn họ do dự một chút, tương tự lựa chọn một con đường, cấp tốc lướt vào.

Lúc này, ở nơi sâu xa, một bóng người cực tốc lao nhanh, lướt ra không biết bao xa, lúc này mới ngừng lại.

Bóng người này, chính là Diệp Huyền.

Trước hắn ở trong Lưu Quang Cấm Nguyên Trận, đang chuẩn bị âm Giang Sùng Hoàng cùng Đao Minh Hoàng một hồi, nhưng cảm ứng được Huyết Kiếm Vũ Đế đến, bởi vậy ngay lập tức đánh vỡ trận pháp, nhảy vào trong cung điện dưới lòng đất.

Bất luận Cửu Thiên Vũ Đế kia là thế lực nào, chỉ cần gặp phải đám người Đao Minh Hoàng, tất nhiên sẽ biết mình nắm giữ Địa Hỏa, lấy thực lực của mình bây giờ, Vũ Hoàng tam trọng đỉnh phong cũng chưa chắc e ngại, nhưng một khi gặp phải Cửu Thiên Vũ Đế thì căn bản không có năng lực phản kháng chút nào.

Diệp Huyền rất rõ ràng, Cửu Thiên Vũ Đế cùng Vũ Hoàng chênh lệch, kia tuyệt đối không phải ở một đẳng cấp.

Vì lẽ đó Diệp Huyền căn bản không có bất kỳ do dự nào, trực tiếp rời đi đại điện, nhưng Diệp Huyền không nghĩ tới chính là, Vũ Đế đột nhiên xuất hiện kia sẽ lưu ý đối với hắn như vậy, nếu như hắn biết, chắc chắn sẽ không dừng lại ở đây.

Hô!

Hơi thở phào nhẹ nhõm, Diệp Huyền đột nhiên xoay người, từ tốn nói:

- Ngươi theo ta lâu như vậy, sẽ không còn muốn làm con rùa đen rút đầu chứ.


- Hê hê, không nghĩ tới tiểu tử ngươi có thể phát hiện Bổn tôn chủ theo dõi, xem ra khoảng thời gian này, thực lực của ngươi cũng tăng lên không ít?

Một thanh âm tà ác vang lên, trong bóng tối, thân hình Chiến Thương chậm rãi xuất hiện, khuôn mặt dưới đấu bồng tràn ngập tà ý.

- Hừ, quả nhiên là ngươi, e sợ từ khi nhìn thấy ta, ngươi mỗi giờ mỗi khắc đều muốn giết ta a.

Diệp Huyền cười lạnh một tiếng.

- Không sai, thân thể của ngươi, Bổn tôn chủ vẫn mơ ước, Bổn tôn chủ cũng đã gặp không ít cường giả nhân loại, nhưng ở trên thân thể hơn được ngươi, thật là không thường thấy.

Ánh mắt của Chiến Thương âm lạnh, một bộ khát khao nhìn chằm chằm Diệp Huyền, nhìn đến Diệp Huyền cả người không thoải mái.

- Tuy ngươi đột phá đến bát giai nhị trọng, nhưng ngươi cảm thấy ngươi có thể giết ta?

Diệp Huyền vung tay lên, Tiểu Hắc cùng Nhị Hắc nhất thời xuất hiện ở trước người hắn, hai con mắt lạnh lẽo nhìn chòng chọc Chiến Thương.

- Khà khà, hai con vật nhỏ này của ngươi dọa được người khác, nhưng doạ không được Bổn tôn chủ ta, vẫn là ngoan ngoãn nhận lấy cái chết đi.

Chiến Thương cười lạnh một tiếng, dứt tiếng, cũng không phí lời, thân hình đột nhiên lao về phía Diệp Huyền.

Bạch!

Thân hình hắn kia như một đạo lưu quang màu đen, trong phút chốc liền đến trước mặt Diệp Huyền.

- Muốn chết.


Diệp Huyền thấy thế, ánh mắt lạnh lẽo, ở hắn mệnh lệnh, Tiểu Hắc hóa thành một đạo lưu quang đâm về phía Chiến Thương.

- Thằng nhóc con, muốn va Bổn tôn chủ, cút sang một bên.

Chiến Thương vung tay, bàn tay nhân loại của hắn dĩ nhiên lập tức biến thành màu đen kịt, toả ra khí tức tà ác, vỗ vào thân thể Tiểu Hắc.

Phịch một tiếng, Tiểu Hắc kêu thảm một tiếng, vảy giáp của nó ngay cả Vũ Hoàng tam trọng cũng không thể phá tan, dĩ nhiên trong nháy mắt xuất hiện một chưởng ấn đen kịt, xì xì bốc lên khói đen, đồng thời toàn bộ thân thể oanh vào trên vách tường.

Cái gì? Diệp Huyền giật nảy cả mình, Tiểu Hắc phòng ngự, kia tuyệt đối là không kém gì Vũ Hoàng tam trọng bình thường, dĩ nhiên chặn không được một chưởng của Chiến Thương?

Phốc!

Mà lúc này, Nhị Hắc cũng di chuyển, nó há mồm phun ra một luồng khói độc, khói độc này cấp tốc lan tràn, bao phủ ở trước người Diệp Huyền.

Nếu như Chiến Thương muốn đối phó Diệp Huyền, nhất định phải thông qua khói độc.

Nhưng mà khiến Diệp Huyền giật mình chính là, đối mặt khói độc của Nhị Hắc, Chiến Thương lại không tránh chút nào, lập tức vọt tới, bàn tay đen kịt mạnh mẽ đánh về đầu lâu của Nhị Hắc.

Cô Oa!

Nhị Hắc hú lên quái dị, trong tròng mắt lộ ra một tia âm lạnh, móng vuốt cấp tốc đánh ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận