Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng

Mùi vị này thực quá buồn nôn, Diệp Huyền nghe một hồi, liền cảm thấy đầu óc say xe, không phải những khí tức này có độc, độc tố làm hắn say xe, mà là mùi vị này thực quá thối, thối đến khiến người ta say xe.

- Phế tích này đến tột cùng là nơi nào?

Diệp Huyền nín hơi, cố nén buồn nôn, vội vàng phóng thích thần thức ra ngoài.

- A!

Chỉ là hắn vừa phóng thích thần thức, liền nghe đến tiếng hét thảm, sau khi tiếng kêu thảm thiết vang lên, liền như phản ứng dây chuyền, lập tức có mấy tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên.

Những tiếng kêu thảm thiết này, thê thảm sợ hãi, tràn ngập hoảng sợ cùng ngơ ngác, phảng phất như gặp phải đồ vật kinh khủng nhất nhân sinh.

- Xảy ra chuyện gì?

Mơ hồ, tiếng hét phẫn nộ của Giang Sùng Hoàng truyền đến.

Lúc này Diệp Huyền mới thích ứng được hoàn cảnh đen kịt, nhìn thấy tất cả trong phế tích.

Ở trước mặt mọi người, dĩ nhiên là một bậc thang đen kịt, lan tràn đến toàn bộ phế tích, một luồng khí tức mục nát từ bên trong tản mát ra, thật giống như một trứng gà bị đóng kín vạn năm, bây giờ bị xé ra, phát sinh từng trận tanh tưởi.

Lúc trước hơn hai mươi tên võ giả lướt vào trong phế tích, tất cả đều tụ tập ở đây.

Nhưng mà mấy người trong đó, cả người trải rộng nùng sang màu máu, trên mặt mang theo sợ hãi, điên cuồng gãi mặt của mình, kéo ra từng lỗ máu, trong miệng phát sinh tiếng kêu thảm thiết.

Bọn họ lảo đảo chạy về phía mọi người, còn chưa đi đến một nửa, thân thể liền tầng tầng ngã nhào trên đất, chậm rãi hóa thành một bãi nước mủ.


- Tê.

Tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

- Mấy cái ngu si này, mọi người cẩn thận, không khí trong phế tích này có độc, nhất định phải tạo ra phòng ngự, tuyệt đối không thể bại lộ ở trong không khí, bằng không kết cục của các ngươi sẽ giống như mấy tên kia.

Mục Cấm đại sư trầm giọng quát lên.

- Độc khí thật là đáng sợ.

Mọi người khiếp sợ, tự lẩm bẩm.

Lúc trước bọn họ đi vào, theo bản năng liền tạo ra tầng phòng ngự, không nghĩ tới này dĩ nhiên cứu bọn họ một mạng.

Hơn nữa lúc này bọn họ cũng cảm nhận được, có một luồng lực lượng quỷ dị, đang chầm chậm ăn mòn phòng ngự của bọn họ, cần phải không ngừng bổ sung Huyền Nguyên, mới có thể duy trì tầng phòng ngự không phá.

Diệp Huyền nhíu mày lại, hắn cũng cảm nhận được loại lực lượng ăn mòn này, hơn nữa hắn giật mình phát hiện, loại lực lượng này trước đây hắn dĩ nhiên chưa từng gặp.

- Chư vị, phế tích này nguy hiểm như vậy, chúng ta còn muốn đi vào sao?

Một tên Vũ Hoàng nhị trọng có chút kinh hồn bạt vía nói.

Mới vừa vào liền chết mấy người, thực sự quá không may mắn, hơn nữa những người kia tu vi còn là Vũ Hoàng, nhưng ở dưới lực lượng thần bí này, không ra chốc lát liền hóa thành nước mủ, để trong lòng hắn có chút không nắm chắc.

Đao Minh Hoàng cười lạnh nói:

- Ngươi sợ, cứ việc lui ra, không ai sẽ ngăn cản ngươi.

Giang Sùng Hoàng ngưng tiếng nói:

- Mảnh không gian bí ẩn này, đột nhiên cùng Thiên Âm Cốc nối tiếp, vô cùng thần bí, không người biết lai lịch của nó, bây giờ chúng ta thật vất vả phát hiện một phế tích, gian nan đánh vỡ cấm chế, nếu không đi vào tìm hiểu ngọn ngành, chẳng phải là quá mức tiếc nuối.

Thân là Vũ Hoàng tam trọng, tâm trí của đám người Giang Sùng Hoàng đã sớm vô cùng kiên định, đương nhiên sẽ không bởi vì một chút nguy hiểm mà từ bỏ thăm dò.

- Được rồi, các ngươi thương lượng xong chưa, thương lượng được rồi, Bổn tôn chủ liền muốn xuất phát, không rảnh bồi các ngươi ở đây tiếp tục hao tổn.

Ánh mắt của Chiến Thương âm lạnh nói, nơi sâu xa của đáy mắt mơ hồ lướt qua một tia hưng phấn.

- Đi.

Cuối cùng, không người nào nguyện ý lưu lại, dồn dập đi đến cầu thang.


- Diệp thiếu, ngươi theo sát chúng ta, nhưng đừng đi xa, gặp phải nguy hiểm, chúng ta sẽ phối hợp ngươi.

Từ gia Từ Chinh trưởng lão, lúc này đột nhiên truyền âm nói với Diệp Huyền.

Diệp Huyền sửng sốt một chút, chợt cười nói:

- Vậy thì đa tạ Từ Chinh trưởng lão rồi.

Trong Từ gia, Diệp Huyền cũng là cùng Từ Chấn quen thuộc nhất, những người khác điều là quan hệ giao dịch, không nghĩ tới Từ Chinh này lại sẽ nhiệt tình như vậy, làm người thực không tệ.

Trên cầu thang, cực kỳ u tĩnh, tràn ngập mục nát, khắp nơi có một khí tức làm người ta sợ hãi, khiến cho người không rét mà run.

- Các ngươi có cảm giác hay không, tựa hồ thật giống như có người vẫn nhìn chằm chằm chúng ta?

Một tên Vũ Hoàng nhất trọng, mang theo nghi ngờ nói.

- Ồ, ngươi cũng cảm giác được?

- Ta cũng có cảm giác này.

Mọi người dồn dập mở miệng, trong lúc nhất thời mỗi người lông tơ dựng thẳng, cái cảm giác này, mỗi người bọn họ đều có, chỉ là có người nhiều, có người ít.

Điều này khiến người ta cảm thấy cả người không thoải mái, tưởng tượng trong cung điện hắc ám này, tựa hồ có một đôi mắt, ở trong hư không nhìn bọn hắn chằm chằm, tất cả mọi người đều không ung dung nổi.

Chiến Thương cũng cau mày, bởi vì hắn đồng dạng có cái cảm giác này.

- Cổ Ma chiến trường là đại bản doanh của Linh Ma tộc năm đó, phế tích nơi đây, rất có thể chính là một cung điện của Ma tộc năm đó, nhưng vì sao cho ta cảm giác quỷ dị như thế?

Trong lòng hắn âm thầm lẫm liệt.


- Mấy người các ngươi, đến phía trước, ở mặt trước dò đường.

Đúng lúc này, Đao Minh Hoàng đột nhiên chỉ vài tên Vũ Hoàng, lạnh giọng nói.

Vài tên Vũ Hoàng này, tu vi đều ở Vũ Hoàng nhất trọng, hơn nữa đều có điểm giống nhau, là đều không có bối cảnh gì.

Nghe được Đao Minh Hoàng nói, vài tên Vũ Hoàng kia sắc mặt nhất thời biến đổi, vội vàng nói:

- Đao Minh Hoàng tiền bối, chúng ta thực lực thấp kém, chuyện này...

Bọn họ làm sao nghe không ra, Đao Minh Hoàng đây là muốn bọn họ làm đá dò đường, một khi gặp phải nguy hiểm, chết tuyệt đối là bọn họ, trong lúc nhất thời mỗi cái kinh hoảng không ngớt.

- Làm sao? Không muốn?

Đao Minh Hoàng không chờ bọn họ nói hết lời, ánh mắt lạnh lẽo:

- Vừa nãy thời điểm mở ra cấm chế, các ngươi không tiêu hao khí lực gì, thuận buồm xuôi gió đi vào, nếu không làm ra chút cống hiến, gặp phải bảo vật, dựa vào cái gì phân cho các ngươi. Lưu các ngươi đến hiện tại, cũng nên phát huy tác dụng, bằng không các ngươi có tác dụng gì!

Vừa dứt lời, trong con ngươi của Đao Minh Hoàng lướt qua một tia sát khí, âm lạnh đáng sợ.

- Đao Minh Hoàng tiền bối, tại hạ thực lực thấp kém, không dám mơ ước bảo vật trong phế tích này, xin được cáo lui trước...

Một tên Vũ Hoàng trong đó, trên mặt lộ ra một tia khiêm tốn, dĩ nhiên trực tiếp từ bỏ, xoay người muốn rời khỏi nơi này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận