Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng

- Buổi chiều ta sẽ tự mình đi hộ tịch khoa hỏi một chút đi.

Tô Tú Nhất trầm giọng nói.

Lúc này Cát Phác Tử hỏi:

- Hộ tịch trong Thiên Đô Phủ rất trọng yếu sao?

- Rất trọng yếu.

Tô Tú Nhất giải thích:

- Dựa theo quy định của Thiên Đô Phủ, bất luận người nào muốn kinh doanh cửa hàng ở Thiên Đô Phủ thì nhất định phải nắm giữ thân phận hộ tịch ở Thiên Đô Phủ. Nếu không thì căn bản không thể mở nghiệp, nói cách khác, nếu như thân phận hộ tịch của các ngươi không được duyệt. Thì đồ của các ngươi sẽ không thể bán ra ở Huyền Quang Các, một khi bán ra sẽ bị người của Thiên Đô Phủ bắt.

Cát Phác Tử ngạc nhiên nói:

- Cái gì? Kẽ nào người bên ngoài không thể bán ra đồ vật ở Thiên Đô Phủ hay sao?

Tô Tú Nhất lắc đầu nói:

- Cũng không phải như vậy, chuyện then chốt trong này chính là mở cửa hàng, nếu như người bên ngoài không có thân phận hộ tịch ở Thiên Đô Phủ thì cũng có thể tiến vào thành trì, tìm một nơi để gửi bán. Chuyện này cũng không trái pháp luật, thế nhưng mở cửa hàng như chúng ta thì tuyệt đối không được.

- Ta sẽ đi cùng ngươi một chuyến.


Lúc này Diệp Huyền đột nhiên nói.

- Huyền Diệp ngươi?

Tô Tú Nhất có chút nghi hoặc nhìn Diệp Huyền một chút.

- Hộ tịch khoa này cũng thuộc về Quản Sự Phủ chứ? Nếu như buổi chiều còn không được thì chúng ta có thể đi tìm Trần quản sự một chút a.

Diệp Huyền hắn vừa mới ở chỗ Trần quản sự mua Tô Tâm Lâu, thúc đẩy một vụ giao dịch lớn như vậy, cũng cho Trần quản sự kiếm được không ít. Diệp Huyền tin rằng đối phương cũng không đến nỗi nhanh như vậy đã không tiếp người a.

Ánh mắt Tô Tú Nhất sáng ngời, chỉ có điều rất nhanh đã lại cau mày nói:

- Hộ tịch khoa quả thực là thuộc về một phần của Quản Sự Phủ. Chỉ có điều hộ tịch bởi vì khá là đặc thù cho nên thuộc về một tuyến độc lập. Tuy rằng Trần quản sự có quyền chỉ đạo, thế nhưng không có quyền khống chế, quyền lực phân phát hộ tịch vẫn tập trung ở trên tay quản chấp sự kia. Nếu như quản chấp sự xác định không thể cấp thì Trần quản sự cũng không có quyền lực quyết định. Huống chi, Trần quản sự này luôn luôn khôn khéo, không thấy thỏ không thả chim ưng, cũng chưa chắc sẽ thay chúng ta bán mạng như vậy.

- Ha ha.

Diệp Huyền nở nụ cười:

- Không phải là ta muốn Trần quản sự nhúng tay vào chuyện này, chỉ là nếu như buổi chiều còn không được thì có thể để cho hắn đi hỏi thăm nguyên do một chút. Đương nhiên, chuyện này phải chờ xế chiều chúng ta đi hộ tịch khoa thì lại nói.

- Ta cũng rất muốn đi nhìn một chút, hộ tịch khoa này vì sao lại từ chối phát thân phận hộ tịch cho chúng ta.

Trong con ngươi của Diệp Huyền xuất hiện một tia lệ mang.

Tô Tú Nhất suy nghĩ một chút, không có cảm thấy có vấn đề lớn bao nhiêu, lúc này mới gật gù.

Lúc xế chiều, Diệp Huyền và Tô Tú Nhất dưới sự dẫn dắt của Tương Hoa Vinh đi thẳng tới vị trí hộ tịch khoa Khu Tây thành.

Hộ tịch khoa sát vách Quản Sự Phủ, thuộc về một hệ thống làm việc độc lập.

Tương Hoa Vinh mang theo đám người Tô Tú Nhất đi vào, một thanh âm không hòa hài lập tức lên.

- Sao người lại đến rồi? Ta đã đã nói qua bao nhiêu lần với ngươi rồi. Quản chấp sự chúng ta rất bận, không rảnh tiếp đón ngươi, thân phận hộ tịch kia của ngươi chờ hộ tịch khoa chúng ta điều tra xong thì tự nhiên sẽ phát xuống, ngươi chờ một chút đi.

Tên nhân viên kia dường như cũng đã nhận ra Tương Hoa Vinh, vừa nhìn thấy Tương Hoa Vinh thì hắn trực tiếp không nhịn được nói.

Mặt già của Tương Hoa Vinh đỏ ửng, hắn cũng coi như là tổng quản sự của Tú Nhất Các, người khác nhìn thấy hắn tốt xấu cũng sẽ cho mấy phần mặt mũi. Thế nhưng ở hộ tịch khoa này, dù sao cũng có việc cầu người, chỉ có thể mặt dày nói:

- Các hạ, kính xin phiền phức thông báo với quản chấp sự một câu, đây là Tô các chủ của Tú Nhất Các chúng ta. Các chủ cũng là vì chuyện này mà đến.


- Ta mặc kệ Tô các chủ, Mã Các chủ gì nhà các ngươi. Quản chấp sự nhà chúng ta đã nói rồi, xế chiều hôm nay hắn rất bận, một người cũng không gặp.

Tên nhân viên kia cũng chỉ là một Võ Tôn nho nhỏ, thế nhưng ngữ khí lại rất ương ngạnh, liếc mắt nhìn Tô Tú Nhất, tuy rằng kinh sợ với uy thế Võ hoàng trên người hắn. Thế nhưng cũng không có để ở trong lòng.

Tô Tú Nhất nhíu nhíu mày, thái độ của tên công nhân viên này cũng quá ác liệt a.

Hắn mới vừa muốn nói chuyện thì lại nghe Diệp Huyền ở một bên lạnh lùng nói:

- Hộ Tịch Khoa có phải là nơi phụ vụ cho dân chúng Thiên Đô Phủ hay không? Từ lúc nào mà thời gian làm công, ngay cả gặp người phụ trách cũng không thể vậy? Lẽ nào Hộ Tịch Khoa các ngươi làm công như thế hay sao?

Tương Hoa Vinh vừa nghe Diệp Huyền nói lời này thì đã biết sẽ hỏng việc.

Quả nhiên tên công nhân viên kia nghe xong lập tức nổi giận:

- Ngươi là gia hỏa từ nơi nào đến, Hộ Tịch Khoa chúng ta làm công thế nào còn cần ngươi đến dạy ta hay sao? Lập tức lăn cho ta, không nữa lăn thì đừng trách ta...

- Đừng trách ngươi cái gì?

Ánh mắt Diệp Huyền hơi lóe lên, một đạo tinh thần ba động vô hình trong nháy mắt đã đi vào trong đầu tên công nhân viên kia.

Ánh mắt của tên công nhân viên kia nhất thời trở nên dại ra.

- Mấy vị, mời vào trong.

Hắn mờ mịt nói.

- Huyền Diệp ngươi.


Tô Tú Nhất quả thực dở khóc dở cười, hắn làm sao không thấy được Diệp Huyền đã dùng thủ pháp đặc biệt nào đó khống chế tư duy của công nhân viên này a.

- Cái tên này rõ ràng là cố ý làm khó dễ, nói nhảm nhiều như vậy với hắn làm gì.

Diệp Huyền từ tốn nói.

Tô Tú Nhất không nói gì mà chỉ lắc đầu một cái, chỉ có điều Diệp Huyền nói cũng đúng. Rõ ràng là đối phương cố ý làm khó dễ, cho dù tiếp tục trò chuyện thì cũng sẽ không có kết quả gì khác.

- Đi thôi, chúng ta đi gặp quản chấp sự kia.

Tương Hoa Vinh đã tới Hộ Tịch Khoa rất nhiều lần, tự nhiên cũng biết địa điểm quản chấp sự là ở chỗ nào. Hắn lập tức mang theo hai người đi tới bên trong Hộ Tịch Khoa.

Cốc cốc.

Tương Hoa Vinh nhẹ nhàng gõ lên trên cửa một gian phòng.

- Ai? Đi vào đi.

Bên trong truyền tới một thanh âm trầm thấp.

Đám người Diệp Huyền đẩy cửa đi vào, vừa vào đã nhìn thấy một hán tử trung niên có mái tóc ngắn, ăn mặc sức phục chấp sự đang ngồi ở chỗ đó, cúi đầu dường như đang xử lý văn kiện gì đó.

Sau khi phê xong văn kiện hắn lập tức ngẩng đầu lên, chờ sau khi hắn nhìn thấy Tương Hoa Vinh, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận