Một đám Yêu Vương ngẩn ra, chợt gật đầu như gà mổ thóc, tất cả đều hưng phấn, dồn dập nói:
- Kim Lân đại nhân, câu nói này chúng ta nghe hiểu.
Kim Lân cười đắc ý, chỉ cảm giác mình tài hoa phi phàm.
Chợt, lại nghe bầy Yêu Vương dồn dập nghi hoặc nói.
- Nhưng mà Kim Lân đại nhân, mười năm sau, chúng ta vẫn đánh không lại nhân loại Vũ Đế kia a.
- Đúng đấy, mười năm thoáng một cái đã qua, thực lực của chúng ta cũng tăng lên không được bao nhiêu.
- Hơn nữa chúng ta cũng không phải quân tử, chúng ta là yêu thú a.
Một đám Yêu Vương ngươi một lời, ta một câu bắt đầu nghị luận, trong giọng nói tất cả đều nghi hoặc.
Nụ cười trên mặt Kim Lân đọng lại, phun ra một ngụm lão huyết.
Hắn gầm hét lên:
- Tức chết ta rồi, nói chuyện với các ngươi, quả thực là đốt đàn nấu hạc, đàn gảy tai trâu.
- Đốt đàn nấu hạc?
Một Yêu Vương là Hồng Hạc hóa hình, nghi ngờ nói:
- Kim Lân đại nhân, ngươi là đang nói ta sao? Nhưng mà tại sao ngươi muốn luộc ta? Hơn nữa, mộc cầm phổ thông đốt ra hỏa diễm, chỉ đủ sưởi ấm cho ta, căn bản thiêu bất tử a, ngay cả lông chim cũng không cháy được.
Nhìn Hồng Hạc Yêu Vương đàng hoàng trịnh trọng, mặt lộ vẻ nghi hoặc, sắc mặt Kim Lân bắt đầu xám ngắt.
- Hạc tiên tử, ngươi thật ngốc, Kim Lân đại nhân nói cầm, khẳng định không phải mộc cầm phổ thông, nói không chắc là Huyền binh cấp bảy, Huyền binh cấp tám của nhân loại, nhất định có thể thiêu chết ngươi.
- Còn có Lão Ngưu ngươi, cầm này, khẳng định cũng là Huyền binh cấp cao của Nhân loại, bắn ra một phát, ngươi khẳng định bạo thể mà chết.
Một con Yêu Vương tự nhận là thông minh chỉ điểm.
- A.
Hồng Hạc Yêu Vương nhất thời sợ hết hồn, ánh mắt kinh hoảng lên, liền rưng rưng nói:
- Kim Lân đại nhân, thuộc hạ đến cùng đã làm sai điều gì, để ngươi muốn thiêu chết ta, thuộc hạ không hiểu.
Một bên một con Hắc Ngưu Yêu Vương cũng nơm nớp lo sợ, đứng cũng không vững, rưng rưng nước mắt nói:
- Đại nhân, Lão Ngưu ta ở Lang Hoàng điện vẫn cẩn trọng, chưa từng ngỗ nghịch qua ý của đại nhân, không biết tại sao đại nhân muốn dùng Huyền binh cấp cao của nhân loại giết chết Lão Ngưu ta, Lão Ngưu ta không hiểu a.
Hắc Ngưu Yêu Vương nói, trực tiếp khóc lên.
- Đúng a, Kim Lân đại nhân, vì sao ngươi muốn thiêu chết Hạc tiên tử, đàn chết Lão Ngưu, chúng nó không làm gì sai a.
- Đại nhân, ngài tha Hạc tiên tử cùng Lão Ngưu một mạng đi.
Từng Yêu Vương liền cầu xin cho Hạc tiên tử cùng Lão Ngưu.
Sắc mặt Kim Lân từ xanh chuyển bạch, từ bạch chuyển hồng, cuối cùng lại phun ra một ngụm lão huyết.
Những Yêu Vương này, thực sự là đầu heo a.
Cuối cùng Kim Lân bỏ ra thời gian thật lâu, mới giải thích rõ ràng.
- Nguyên lai đại nhân không phải muốn thiêu chết ta, hù chết người ta.
Hạc tiên tử vỗ bộ ngực, lòng vẫn còn sợ hãi nói:
- Trái tim nhỏ của ta hiện tại còn oành nhào oành nhảy loạn đây này.
Hắc Ngưu Yêu Vương cũng một bộ sống sót sau tai nạn, sốt sắng nói:
- Đại nhân, sau này ngươi nói lời thì nói rõ hơn một chút, ta còn tưởng rằng ngươi muốn giết Lão Ngưu ta, Lão Ngưu ta nhiều ngưu tử ngưu tôn như vậy, không còn ta, chúng nó sống thế nào a.
Ta không nói rõ ràng?
Sắc mặt Kim Lân trắng bệch, lại biến thành màu đen,… màu gì cũng có, cuối cùng nó chỉ có thể yên lặng cảm khái...
Không văn hóa, thật là đáng sợ a!
- Đại nhân, nói nửa ngày, ngài còn không nói cho chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Trải qua chuyện lúc trước, Kim Lân cũng lười nghiền ngẫm từng chữ một, trực tiếp đơn giản sáng tỏ:
- Chúng ta trước về Vô Tận sơn mạch, thông báo chuyện này cho cao tầng Yêu tộc, Vũ Đế nhân loại dám tùy ý giết chết Lang Hoàng điện điện chủ, các Yêu Đế sẽ vì Ngân Lang huynh báo thù, đến thời điểm nhân loại Vũ Đế kia còn có thể sống sao?
- Đại nhân, ngài thực sự là anh minh.
- Chủ ý tốt như vậy, ta làm sao không nghĩ tới chứ?
- Đại nhân không hổ là đại nhân.
- Khà khà, để các Yêu Đế đại nhân đi đối phó nhân loại Vũ Đế kia, nhất định có thể thắng.
- Có đại nhân thông minh như thế, Lang Hoàng điện chúng ta, lo gì không thịnh vượng a.
Hết thảy Yêu Vương đều kích động lên, chỉ cảm thấy Kim Lân đại nhân quá thông minh, không hổ là người nhiều mưu trí trong Yêu tộc.
Kim Lân lau mồ hôi lạnh, cùng bầy Yêu Vương không tốt nghiệp tiểu học này giao lưu, thật rất đau đầu a.
Giờ khắc này, Ngân Phong sơn mạch.
Đám người Diệp Huyền vừa tiến vào hư không, liền phát hiện, toàn bộ thung lũng có động thiên khác.
Toàn bộ sơn cốc vô cùng hùng vĩ, Huyền khí dồi dào, làm cho người ta như có một cảm giác mới.
- Đây là... Ẩn Hư Chi Trận.
Hơi quan sát, Diệp Huyền lập tức đối với thung lũng này bố trí, có một chút hiểu rõ.
Ẩn Hư Chi Trận, là một loại trận pháp vô cùng đặc biệt, có thể đem một vùng không gian, ẩn vào hư không, để người không thể tìm được tung tích, là một loại trận pháp tránh né rất tốt.
Chỉ là loại trận pháp này, độ khó bố trí cực cao, trừ khi có trình độ không gian cực mạnh, bằng không người bình thường, rất khó bố trí thành công.
- Xem ra Hoàng Phủ Tú Minh không chỉ tu vi tăng lên, những năm này ở trên trận pháp, cũng có thành tựu không nhỏ.
Diệp Huyền hơi cảm khái.
Bạch!
Lúc này mấy đạo lưu quang bay tới, nhìn thấy đám người Diệp Huyền, lập tức lộ ra vẻ vui mừng.
Chính là đám người Cửu Trần.
Song phương đơn giản trò chuyện, liền tiến vào bên trong sơn cốc.
Vô số học viên cùng đạo sư dồn dập đứng lên.
Vũ bào trên người bọn họ vô cùng tàn tạ, vết máu loang lổ, hiển nhiên là trải qua một trận đại chiến.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đông À, Hạ Lạnh
2. Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất
3. Thiếu Niên Tai Mèo Của Nàng
4. Không Hẹn Mà Đến
=====================================
Bởi vì vội vàng thoát đi, rất nhiều người đều không có y vật dự bị, mấy ngày nay, cũng chỉ có thể như vậy.
Thậm chí cũng không có ít người, trải qua ba ngày nghỉ ngơi, thương thế trên người, đến hiện tại còn chưa khỏe, có thể thấy được lúc trước bị thương nghiêm trọng như thế nào.
- Diệp thiếu, phụ thân.
Đột nhiên một tiếng kinh ngạc thốt lên, La Thành từ trong đám người vọt ra, kích động không ngừng.
- Thành nhi.
La Mẫn ôm lấy La Thành, ánh mắt rưng rưng nói:
- Ngươi không có chuyện gì là tốt rồi.
- Phụ thân, ngươi cũng không có chuyện gì.
La Thành kích động nói.
La Mẫn cảm khái:
- Lần này, nhờ có Diệp thiếu, bằng không vi phụ ta chỉ sợ cũng lành ít dữ nhiều.
La Thành cảm kích liếc nhìn Diệp Huyền, hai người giao lưu một lát, La Thành làm như nghĩ tới điều gì, hỏi:
- Tường thúc đâu?
La Mẫn cứng lại, mắt lộ ra âm u.
La Thành thấy vậy, trong nháy mắt cũng hiểu rõ ra, hai mắt đỏ lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...