Trò chuyện một lúc, Tiểu Hòa nghĩ đã được tặng nên có gì đáp lễ lại, liền rút trong ví ra 2 tấm thẻ nhạc nhỏ để tặng lại.
Đây là bài hát mà Tiểu Hòa đã viết lúc quen Ngọc Dung.
Ngọc Châu và tài xế nói cảm ơn.
Tiểu Hòa gật đầu:
- Cái này đâu đáng giá bằng quyển sách kia
Ngọc Châu nói:
- Cái này tuy nhỏ nhưng đáng giá hơn chứ vì được làm ra để kỷ niệm chứ không phải để bán.
Những gì bán đi sẽ có giá của nó còn những thứ kỷ niệm thì không được bán nên là vô giá
Tiểu Hòa cười nói:
- Cảm ơn chị đã xem trọng món quà của tôi
Ngọc Châu nói:
- Sẵn có bài hát ở đây, hay chúng ta đi karaoke để thử xem bài hát của vệ sĩ mới hay đến mức nào.
Thế là ba người lại đi karaoke, đương nhiên tiền bạc sẽ do Ngọc Châu lo hết.
Tình ngàn năm: “… Lời nguyện ước ta sẽ bên nàng trọn kiếp chẳng hề phai, tình sẽ là đường xin chớ muộn phiền.
Lời hứa này chứng minh Thiên – Địa và ánh trăng vàng…”
Cả bọn ca hát vui vẻ đến tận lúc ra về thì....!Khi đi dọc hành lang thì nhóm Ngọc Châu gặp một nhóm người đi vào, trong số đó đi giữa là lão già Phân Trâu đang hút một điếu xì-gà to.
Đương nhiên cả hai không biết nhau nhưng nhìn thấy nhan sắc trong veo quý phái của Ngọc Châu lão già liền bị thu hút.
Lão từng tung hoành một thời ngang dọc, giờ về già đi du hí này kia cho thỏa.
Vậy mà hôm nay bị đám nhãi nhép phá bĩnh làm lão mất mặt với hoa hồng tươi thắm.
Giờ lại gặp một đóa hoa quỳnh xinh như mộng thì dễ gì bỏ qua, thật là xứ sở gì mà nhiều mỹ nhân lắm vậy, hơn hẳn quê nhà của lão.
Vì vậy khi đi ngang liền xắn tay áo kéo Ngọc Châu lại và nói:
- Em gái xinh thế đi tiếp bọn anh nha
Tiểu Hòa và Như Ý liền kéo Ngọc Châu sang một bên, nhân viên quán cũng đến giải thích đây là khách, không phải là nhân viên phục vụ.
Tuy nhiên lão già và nhóm người của ông ta sau khi bị Phi Long chọc giận thì tính cách trở nên cực kỳ cáu kỉnh.
Lão già hất hàm về phía Ngọc Châu hỏi:
- Gái nào cũng chỉ là gái thôi, đủ tiền thì mua được cả.
- Nói đoạn lão hất hàm về phía Ngọc Châu - Em gái xinh đẹp hãy ra một cái giá đi.
Tiểu Hòa không muốn lằng nhằng, ở lâu e sanh chuyện liền kéo Ngọc Châu đi nhưng lão già kiên quyết không buông tha.
Lão gắt lên:
- Thằng nhãi con, tao đang nói chuyện với gái mày kéo đi đâu.
Thế là những vệ sĩ của lão ta chặn đường Tiểu Hòa lại.
Như Ý gọi điện về cho ông Phát là trưởng nhóm vệ sĩ của Thành Công nhờ tiếp ứng.
Thằng nhân viên của quán cũng liền đi kêu quản lý lên hòa giải.
Ngọc Châu sau khi giật mình cũng ổn định lại nói:
- Bác à.
Chúng ta đều là người làm ăn có gì từ từ nói.
Lão già vẫn ngang bướng:
- Đúng đúng cô em “làm” cho ta vui, ta sẽ “ăn” cô em nhẹ nhàng.
Lão cố nhấn mạnh hai từ "làm, ăn" và cả bọn vệ sĩ mặc vest liền cười nham nhở.
Ông quản lý karaoke thấy lão già có nhiều vệ sĩ thì cũng sợ chỉ dám năn nỉ, được thế lão già càng lấn tới không buông.
Ngọc Châu sợ 3 người mình chịu thiệt, chỉ có Tiểu Hòa là nam nên không dám làm căng, có ý chần chờ để phe mình tới giúp.
Tiểu Hòa chợt hỏi nhỏ Ngọc Châu:
- Đánh đám này một trận thì sếp lo hậu quả được không?
Ngọc Châu không hiểu ý tứ nên nói:
- Chạy thoát là được, đừng để mình bị thương.
Tiểu Hòa hỏi lại:
- Chúng nó bị thương thì oke phải không?
Ngọc Châu ngẩn người, xong khều Như Ý xem Tiểu Hòa làm gì thì chuẩn bị hỗ trợ.
Bọn lão già thì tưởng hai người thương lượng đồng ý nên chờ đợi.
Tiểu Hòa nhìn sang quản lý Karaoke nói:
- Mấy ông không bảo vệ được khách hàng thì lui ra sau.
Nói rồi Tiểu Hòa chỉ mặt lão già:
- Giờ lão muốn giữ thể diện hay không?
Lão già nghe xong mặt nhăn nhúm lại như bãi phân trâu.
Hôm nay đã bị đám của Phi Long trêu tức rồi để bọn nó chạy mất, giờ lại thêm một đám nữa.
Nếu để bọn nó đi thì còn đâu mặt mũi, về xứ biết ăn biết nói sao phe phái nữa.
Lão liền hô:
- Xử nó cho tao.
Thế là 6 thằng vệ sĩ hùng hổ xông đến Tiểu Hòa.
Bọn hắn còn tức thằng nhãi trong quán bar, cả đám bao vây mà nó chui lũi dưới gầm bàn gầm ghế chạy trốn mất tiêu, vì vậy bây giờ giận cá chém thớt, thằng này dù có là tấm thớt me cũng bị đấm cho tan nát đời hoa, tan thành tro bụi....
.
Phòng bên cạnh hành lang, một thằng vừa mở cửa ra ngoài kéo theo bóng đèn chớp đủ màu chiếu ra.
Hắn một tay dụi mắt vì lóa, định giơ chân bước ra lại ngẩn người không dám dẫm xuống, vì dưới chân đang có 1 thằng mặc vest nằm lăn qua lăn lại.
Hắn nhìn toàn cảnh thì thấy có 5 6 thằng mặc vest đang nằm lăn lóc rên rỉ, vì tiếng nhạc trong phòng làm hắn lùng bùng lỗ tai rồi giờ không nghe tiếng rên nữa nhưng nhìn có vẻ đau đớn lắm.
Cạnh đó là quản lý và nhân viên quán, rồi hai cô gái và một thanh niên.
Cuối cùng còn đứng là 1 lão già, miệng lão đang trề dài tới cằm rồi điếu xì gà trong miệng liền rơi từ từ xuống đất.
Khi điếu xì gà chưa chạm đất thì mặt lão ăn 1 cú đấm lệch sang một bên rồi gục xuống cùng lúc điếu xì gà chạm đất.
Thằng trong phòng karaoke định kêu lên gì đó đại khái như "ê ê thanh niên trai tráng sao đánh người già không biết nhục", nhưng hắn kịp bụm miệng lại và rút chân vô đóng cửa lại thật lẹ, dù nhịn tiểu hắn cũng không dám bước ra trong lúc này.
Bạn bè hắn vẫn ca hát bên trong như thường.
Sau khi Tiểu Hòa đấm rụng răng lão già phân trâu dê gái liền kéo hai người kia rời đi.
Tới cửa tên quản lý mới kịp chạy theo gọi lại.
Tiểu Hòa hỏi:
- Đòi tiền à? Mấy ông làm ăn không bảo vệ được khách thì ai dám tới
Tên quản lý nói:
- Không có đòi, chúng tôi chỉ ra xin lỗi, đây là ngoài ý muốn.
Mong quý khách thông cảm.
Tiểu Hòa lái xe đưa hai người về một đoạn thì xe tiếp ứng của ông Phát đưa đến.
Sau khi biết không có vấn đề gì thì họ cùng về.
Trên xe, Ngọc Châu và Như Ý hào hứng:
- Không ngờ Hòa có thể đánh gục được bọn chúng.
- Hay như vậy thật sự không ngờ luôn.
Bọn tôi còn định kéo dài thời gian để chờ ông chủ cho người đến giúp
Tiểu Hòa chỉ quan tâm vấn đề hậu quả:
- Chúng ta có cần báo cáo cho cảnh sát địa phương để giải quyết hay không?
Ngọc Châu nói:
- Không cần đâu bên quán karaoke sẽ tự lo việc đó.
Tiểu Hòa hỏi thêm:
- Vậy nếu lão già kia lại kéo đến chúng ta gây chuyện thì sao?
Ngọc Châu nói:
- Không sao, khi về tôi báo cáo lại với chú Phát là được
Hai cô gái sau đó hâm mộ Tiểu Hòa như Fans thần tượng không ngờ Hòa giỏi như vậy, quả thật làm hai cô muốn đổ xiêu vẹo.
.
Hôm nay cuối tuần Thành Công đang ngồi đọc báo rót trà uống.
Khi thấy Phi Long về với một mặt tiền lem luốc, quần áo thì xốc xếch như vừa đi bắt cá về, Thành Công hỏi:
- Đi ăn sinh nhật hôm nay mới về à? Đi ăn ở đâu mà thấy gớm quá vậy?
Phi Long nói:
- Con mới giành bông hoa của lão kia
Thành Công liếc nhìn:
- Đánh nhau nữa hả? Ai đánh?
Phi Long nói:
- Lão già phân trâu.
Thành Công hỏi:
- Vậy còn hai thằng kia đâu?
Phi Long trả lời:
- Chúng nói không phải là chiến hữu của con, lên xe vọt trước rồi.
Thành Công "hùm" một tiếng:
- Bạn tốt quá nhỉ
Ngọc Châu lát sau cũng về tới nơi, sau khi báo lại sự việc cho quản lý Tấn Phát thì cũng vào nhà.
Thành Công không biết có chuyện đánh nhau nên hỏi:
- Hôm nay đi chơi thế nào?
Ngọc Châu vui vẻ trả lời:
- Vui lắm ạ.
Được ngắm cảnh sông Nấm Rơm và xem phim hành động 3D trực tiếp.
Thành Công ngạc nhiên:
- Có chuyện gì à?
Như Ý trả lời:
- Có xảy ra xung đột với một nhóm người lạ.
Tụi con đã báo cáo cho chú Phát rồi
Ngọc Châu nói thêm:
- Nhờ có Hòa che chở nên không sao cả.
Thành Công nhìn qua Tiểu Hòa, gật đầu nói:
- Cảm ơn cậu.
Để ta đi hỏi tình hình xem sao.
Nói rồi Thành Công đi ra cửa.
Tiểu Hòa và Như Ý rửa tay ở phía sau, Tiểu Hòa hỏi:
- Ông ấy nói đi xem tình hình là như thế nào?
Như Ý nói:
- Ông ấy lập nghiệp ở đây từ nhỏ quen biết rất nhiều người.
Ông ấy có thể hỏi thông tin nhập cư của địa phương hoặc những tay anh chị.
Mọi người vãng lai hay bản địa đều có thể tìm ra nhanh chóng.
Tiểu Hòa gật gù ra vẻ đã hiểu.
Trong văn phòng chỉ có Chí An và một người đàn ông trung niên lạ mặt có hàm râu quai nón đặc trưng.
Chí An hỏi:
- Có thông tin gì tại sao không nói trong cuộc họp của công ty?
Người đàn ông quai nón nói:
- Đã có chút manh mối về kẻ phá hoại.
Có vẻ như đó là vài nhóm giang hồ đã tập hợp lại để gây khó dễ, từ sự chỉ đạo ở nước ngoài.
Chí An nhíu mày:
- Chúng ta có liên quan gì đến chúng đâu chứ?
Ông râu quai nón nói:
- Hình như chúng ta có nội gián thông báo tin tức cho chúng.
Chí An hỏi: Bộ phận nào?
Ông râu quai nón lắc đầu: Chưa biết.
Chí An gật đầu:
- Vậy hãy tìm ra mối liên hệ giữa công ty và bọn chúng.
Hữu Sinh bước vào thì ông râu quai nón ra ngoài.
Hữu Sinh hỏi cha:
- Có tìm ra thủ phạm chưa ba?
Chí An lắc đầu:
- Chỉ là những phần ngọn lá cây, chưa tìm ra gốc rễ.
Hữu Sinh nói:
- Chẳng lẽ chúng ta phải sửa chữa chống chọi mãi như thế này.
Chí An cười:
- Vậy con có cách nào tốt hơn không?
Hữu Sinh bất lực lắc đầu.
Chí An chợt nói:
- Con cũng đã lớn, đến lúc cần phải trổ tài rồi.
Hữu Sinh không hiểu ý tứ lắm nói:
- Còn con Dung nữa chi? À mà con Dung nó ra nước ngoài thật hả ba?
Chí An gật đầu:
Đúng theo thông tin hải quan cung cấp thì nó đã lấy tên giả là Ngô Ngọc Ánh, cùng với Lưu Tây Hòa để sang Đông Lào.
Hữu Sinh hơi ấm ức nói:
- Đang làm tiểu thư ăn sung mặc sướng không chịu, lại bỏ nhà đi ra cho cực khổ.
Rồi ba định thế nào? Chẳng lẽ để nó đi như vậy sao?
Chí An nói:
- Nó đi là để ta chấp nhận cho hai đứa nó chứ không đi luôn đâu.
Hữu Sinh gật đầu, Chí An nói tiếp:
- Để nó biết gian khổ một thời gian, ta đã cho người qua đó xem nó sống thế nào.
Bây giờ vấn đề của con là đảm bảo an ninh cho nhà chúng ta.
Ta nghĩ rằng bọn chúng nhắm đến là ta chứ không phải vì tiền.
Hữu Sinh gật đầu:
- Con đã bố trí xong, cũng mới tuyển thêm 30 người giám sát các showroom.
Chí An nói:
- Tốt.
Tạm thời chỉ có thể như vậy.
.
Tiểu Hòa và Ngọc Dung cũng được ở một phòng riêng đơn sơ ở dãy nhà hai tầng cho nhân viên bên cạnh trái biệt thự Thành Công.
Lúc này buổi chiều ra ca nên cả hai đang ngồi nhìn ra cửa sổ xuống đường đi bên dưới.
Tiểu Hòa hỏi:
- Đi cũng được một tháng rồi.
Em có nhớ nhà chưa?
Ngọc Dung nói:
- Cũng nhớ chút đỉnh.
Vậy còn anh thì sao? Có nhớ mẹ anh không?
- Đương nhiên là nhớ rồi.
Ngọc Dung cười cười:
- Vậy chúng ta về nha.
Tiểu Hòa ngẩn người:
- Về nhà sao? Rồi em định thế nào?
Ngọc Dung vẫn cười cười:
- Nhớ thì về thôi.
Tiểu Hòa:
- À thì ra là đang trêu anh.
Ngọc Dung nói:
- Chứ gì nữa!
- Ngon ta không sợ anh cho biết tay à?
Ngọc Dung mắt tròn xoe ngây thơ hỏi:
- Anh định làm gì em?
- Thì xử lý cho em biết tay chứ làm gì.
Nói rồi Tiểu Hòa cong hai bàn tay thành trảo đưa lên ra vẻ như sẽ chộp vào đồi núi chập chùng mà sàm sỡ.
Ngọc Dung có vẻ sợ hãi nói:
- Không được nha anh hứa rồi chỉ hôn thôi.
Tiểu Hòa cười gian xảo:
- Thì anh chỉ cầm lấy nó để hôn thôi.
Ngọc Dung nói:
- Chỉ hôn môi thôi.
Tiểu Hòa lại nói:
- Môi à? Cũng được, hôn môi thôi.
Tiểu Hòa lại vuốt đến cặp đùi thon dài của Ngọc Dung nói:
- Ngồi im cho anh hôn môi nhé.
Ngọc Dung nắm giữ lấy 2 tay Tiểu Hòa nói:
- Không không, môi trên thôi.
Sau đó họ kéo rèm cửa sổ lại.
Tuy nhiên, bọn bảo vệ bên dưới nhìn thấy biểu cảm và hành động của cô cậu cũng hiểu được, bởi họ cũng có vợ, có bồ.
Thế là cả bọn tủm tỉm cười, Sơn còn giả vờ đi ngang phòng bọn họ hát to:
- "....!Cao cao bên cửa sổ có hai người hôn nhau....!Chim ơi đừng bay nhé hoa ơi hãy tỏa hương ....."
Xong cả bọn cười rộ làm cho nụ hôn của họ kết thúc sớm hơn dự kiến.
Ngọc Dung thẹn đỏ mặt bỏ ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...